Chương 1171: Ta Nhận Thua!
Chương 1171: Ta Nhận Thua!
- Chư vị có thể thông qua thi văn và nửa phần trước thi võ, đứng ở chỗ này đều là trẻ tuổi nhân tài kiệt xuất nhất Cảnh Quốc ta.
Dựa theo thông lệ, trước đó bắt đầu khâu cuối cùng cần quan viên phụ trách Lễ Bộ giảng giải thể thức hóa cho mọi người hiểu.
Lý Dịch chưa từng gặp vị quan viên Lễ Bộ kia, vừa rồi hắn liếc nhìn xung quanh một chút, khuôn mặt cũ không ít, nhưng khuôn mặt mới
càng nhiều.
Hắn rời đi năm năm, trên triều đình không biết có bao nhiêu quan viên lên xuống dời nhập, ánh mắt các quan viên quyền quý xung quanh đều dừng ởrên người hắn đảo qua đảo lại, nhưng có hai ánh mắt, lại vẫn luôn trên người hắn.
Đó là hai ánh mắt cùng một phương hướng.
Ngồi ở vị trí cao, trên người Minh Châu đã có một tia uy nghiêm chí cao vô thượng, loại uy nghiêm này, trên người Lý Hiện cà lơ phất phơ không có.
Tất cả ngây ngô non nớt, Công chúa Thọ Ninh ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nàng mặc một bộ cung trang, ngồi bên cạnh Minh Châu, trang điểm nhạt, Con mắt một mực nhìn qua phương hướng này.
Lý Hiên quay đầu, nhìn Thọ Ninh và Minh Châu rồi hỏi.
- Các sao muội một chút cũng không lo lắng, có phải các ngươi đã biết chút ít việc gì hay không?
Không có người nào trả lời hắn.
Vị quan viên Lễ Bộ đã nói xong lời cuối cùng:
- Nửa phần trước thi võ đã kết thúc, phần sau thi võ, từ công chúa Thọ Ninh tự mình kiểm tra các ngươi.
Vừa rồi ở chỗ tiến hành, chỉ nửa phần trước thi võ, thông qua nửa phần trước mới có cơ hội tiếp nhận Thọ Ninh công chúa khảo nghiệm.
Khảo nghiệm của công chúa rất đơn giản, người có thể thắng được nàng, chính là phò mã.
Nếu không có người thắng, hoặc nhiều người cùng thắng, vậy thì thái hậu, thái phi, và hai vị nương nương sẽ cho ra quyết định cuối cùng.
Thọ Ninh từ phía trên đi xuống, một tay cầm kiếm.
Trong đám người một người thanh niên đi đến trong điện, tay cầm trường đao, cung kính thi lễ với nàng rồi nói.
- Công chúa điện hạ, xin đắc tội!
Bên trong quần thần truyền đến một trận xì xào bàn tán.
- Là hiểu bối của Trịnh gia, khó trách có thể liên tiếp xông qua hai quan, đứng ở chỗ này.
- Trịnh gia đời này lại sinh ra một vị văn võ song toàn.
- Không biết hắn có thể thắng Công chúa điện hạ hay không, nếu như có thể cưới được Thọ Ninh công chúa, Trịnh gia phát triển vượt bậc là trong tầm tay.
Chúng quan viên nhỏ giọng nói chuyện, vị quan viên Lễ Bộ gõ vang chiêng đồng, bày tỏ tỷ thí bắt đầu.
Người trẻ tuổi nghe chiêng đồng gõ vang cùng một thời khắc, cũng đã cấp tốc rút đao, năm ngoái vào khi tranh đoạt thi võ, hắn bởi vì thua ba chiều, tiếc bại trong tay của Thọ Ninh công chúa cải nam trang, trong một năm này, hắn chăm chỉ khổ luyện, thực lực đã có tăng lên rất nhiều, tự nhận thắng bại đã ở tỉ lệ năm năm.
Keng!
Hắn rút đao tốc độ rất nhanh, nhưng Thọ Ninh nhanh hơn hẳn.
Hắn rút đến một nửa, trước mắt bóng trắng lóe lên, khi lấy lại tinh thần, một thanh trường kiếm bằng lạnh đã gác trên cổ hắn.
Thấy cảnh này, một tiểu mập mạp vừa mới từ dưới đất ngồi dậy, lại thuận thể nằm xuống.
Trong chín người, có mấy người đều không khống chế được run một cái, ai cũng lui lại nửa bước.
- Ta, ta thua.
Người tuổi trẻ kia quay đầu, khó có thể tin nhìn trường kiếm đặt trên cổ mình, gian nan mở miệng nói.
Bách quan ngạc nhiên một trận.
Nhìn trận thế này, những người này thật vất vả thông qua thi văn, có lẽ căn bản không qua được cửa ải thi võ này của Thọ Ninh Công chúa.
Trịnh gia có vị tiểu bối này đã coi như văn võ song toàn khó gặp, loại người giống hắn, tổng không đến mức văn võ hai phương toàn diện cũng có thể đã làm đến cực hạn.
Mà hắn, đã là người trong mười người cực kỳ xuất sắc, quả là nhân tài kiệt xuất.
Thọ Ninh thu hồi trường kiếm, dứt khoát chỉ kiếm trên mặt đất nói.
- Một tên.
Sau khi quan viên Lễ Bộ lấy lại tinh thần, lập tức nói:
- Vị kế tiếp, Bành Nhị.
Không có người đáp lại.
Một thái giám đi qua đó xem, nói:
- Bành Nhị ngất rồi.
Người ngất đi, tự nhiên không thể tỷ thí với công chúa, xử lý xem như là bỏ quyền, quan viên Lễ Bộ gạch bỏ tên Bành Nhị, nói.
- Vị kế tiếp.
- Ta bỏ quyền.
Một người thanh niên hoảng hốt vội nói.
- Tại hạ không phải đối thủ công chúa điện hạ, ta bỏ quyền.
Mọi người tại đây có không ít người liên tiếp lắc đầu.
Không phải đối thủ thì không phải đối thủ, nhưng nếu như ngay cả dũng khí xuất thủ cũng không có, còn khó tránh khỏi hơi quá mức khiếp đảm.
Lần này, cũng không chỉ Thọ Ninh công chúa chọn phò mã, trong triều các quan viên cũng phải nhìn trong những người này, có tài đức vẹn toàn hay không, ngày sau cũng tốt dìu dắt một phen.
Hiển nhiên, người trẻ tuổi kia có hành vi bỏ quyền đã để trong lòng những quan viên nhìn trúng hắn có thất vọng.
Phía trên, nhìn những người kia nhao nhao bị Thọ Ninh đào thải, chỉ còn lại hai người, thái hậu lắc đầu nói.
- Đứa nhỏ này, sao lại không phải thi vẽ trước, lại thi văn, nàng và Minh Châu tập võ nhiều năm như vậy, những tiểu bối tuổi trẻ lại có thể là đối thủ của nàng?
Bên cạnh nàng, Yến Phi mỉm cười nói.
- Nhưng cũng không chắc chắn thi vẽ trước.
Nhìn những người kia liên tiếp bị Thọ Ninh công chúa dùng thủ đoạn lôi đình đào thải quan viên Lễ Bộ đứng ở trên đại điện, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói.
- Người kế tiếp, Mộc Tử.
Lý Dịch không phải người cuối cùng, hắn không biết bảng danh sách ra sân sắp xếp thế nào, phía sau hắn còn có một người.
Thọ Ninh ngẫm lại, đi đến bên người quan viên Lễ Bộ, chỉ người cuối cùng nói:
- Ta so với hắn trước.
Vị quan viên Lễ Bộ kinh ngạc.
- Điện hạ, việc này...
- Không được đúng không, không được thì không so nữa.
- Được, được.
Quan viên Lễ Bộ này nào dám nói không được, đổi một chút trình tự tỷ thí thì có cái gì khó, nếu như bây giờ điện hạ không so nữa, đối với Lễ Bộ là sai lầm nghiêm trọng, sau đó hắn không bị Thượng Thư đại nhân lột da mới là lạ.
Hắn lại nhìn bảng danh sách, nói:
- Vị kế tiếp, Long Đào.
Nhóm triều thần không biết Công chúa điện hạ nói cái gì với quan viên của Lễ Bộ kia, đối với việc bỗng nhiên đổi trình tự tỷ thí chỉ hơi kỳ quái, cũng không để ở trong lòng.
Sau cùng nam tử trẻ tuổi là một vị thư sinh yếu đuối, nhìn Thọ Ninh, âm thanh run rẩy nói:
- Còn, còn mời điện hạ thủ hạ lưu tình.
- Ta không đánh ngươi!
Thọ Ninh ngẫm lại nói.
- Nếu không, người bỏ quyền đi.
Nam tử trẻ tuổi biểu hiện trên mặt trở nên trịnh trọng nói:
- Đại trượng phu sao có thể không dám đương đầu với khó khăn, sao lại biết khó mà lui, cho dù không phải đối thủ của điện hạ, Long mỗ cũng muốn thử một lần.
Xung quanh có ít người trước mắt hơi sáng lên.
- Cũng có chút dũng khí.
- Biết rõ khó nhưng vẫn cố làm, không tệ.
- Tuy bại nhưng vinh, so mấy người trước đó, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Thọ Ninh nhìn hắn, gật đầu, cầm lấy trường kiếm đã để xuống ở trận đầu lên.
- Vậy ngươi ra tay đi, vì tôn trọng ngươi, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Nam tử trẻ tuổi nghĩ đến kết cục của những người bị loại vừa rồi, nhìn lại nàng cầm lấy kiếm, trong lòng run lên.
Sau một khắc, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ kiến nghị, nhanh chân nghênh đón.
Cho dù thất bại thì như thế nào, vì sợ hãi mà lùi bước, So với thất bại càng khiến người ta xấu hổ!
Phù phù!
Dưới chân của hắn bỗng nhiên vấp một chút, mới ngã xuống đất.
Hắn ôm mắt cá chân, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
- Chân, chân đau.
Tuyển thủ số chín bởi vì vô ý trẹo chân bị khiêng xuống để trị liệu, khi bị khiêng xuống đi, hắn còn một mặt thất vọng, một bộ nếu như không phải trẹo chân, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Cuối cùng, trong mười người, chỉ còn một người gọi Mộc Tử kia.
Đương nhiên, cái này không có nghĩa hắn là phò mã, nếu hắn cũng giống với những người trước đó, không thông qua cửa này của Thọ Ninh công chúa, kết cục không có gì khác những người trước đó.
Những người đã bị đào thải, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về phía hắn.
Chỉ cần hắn thua, họ thì còn có cơ hội.
Vị quan viên Lễ Bộ kia hắng giọng nói:
- Người kế tiếp, Mộc Tử.
Lý Dịch tiến lên mấy bước, đứng trong điện, ánh mắt nhìn về phía cô gái đối diện.
Thọ Ninh cũng đang nhìn hắn, biểu lộ hơi thất thần, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Nàng cứ như vậy nhìn.
Thật lâu, quan viên Lễ Bộ đi đến bên người Thọ Ninh, nhỏ giọng nói.
- Công chúa, tỷ thí đã bắt đầu.
Thọ Ninh thu tầm mắt lại, gật đầu.
Tay nàng nắm trường kiếm, nhanh chân đi vào trong điện.
Nàng dưới chân bỗng nhiên siêu xiêu vẹo vẹo, thân thể lắc lắc, trường kiếm trong tay cũng bị nàng vứt trên mặt đất.
- Chân đau.
Nàng ổn định thân hình, khập khiễng đi đến bên cạnh Lý Dịch, ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước tràn ngập nói.
- Ta nhận thua.