Chương 1182: Hay Là Cảnh Vương Kia
Chương 1182: Hay Là Cảnh Vương Kia
Mười năm trước, thậm chí năm năm trước, mỗi một quan viên trên đại điện đều chưa hề nghĩ tới, một ngày kia, họ có thể có kiến thức lớn như thế nhờ Triều Hội.
Chính trị, kinh tế, nhân khẩu, nông sự, thương nghiệp, gần như trên mỗi một phương diện đều tồn tại một loại tốc độ phát triển đáng kinh ngạc mà ngay cả họ cũng không hề nghĩ đến.
Trước kia bởi vì mê mang mà họ không nhìn thấy được tương lai sau này của Cảnh Quốc.
Hiện tại bọn hắn lại càng không nhìn thấy tương lai Cảnh Quốc bởi vì sự phát triển quá nhanh chóng của Cảnh Quốc hiện tại đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của họ rồi.
Đương nhiên, Triều Hội mang đến cho bách tính không chỉ có niềm vui, mà còn có lo lắng.
Chỉ riêng từ lúc Thứ Sở Thục Châu Trần Trùng thượng tấu xong, trên triều đình, gần như sắc mặt của gần một nửa số người đã thay đổi.
Hoài nghi, kinh ngạc, khó có thể tin được, cùng nồng đậm hối hận.
Đây lại là lần đầu tiên Thứ Sở Thục Châu Trần Trùng tham gia Triều Hội.
Bất luận các lão thần đứng trên triều đình mười mấy năm hay mấy chục năm hay các quan viên vừa mới lên cấp những năm gần đây đều hoàn toàn không còn xa lạ gì với cái tên Trần Trùng này.
Hắn đã từng là người của phủ Trần Quốc Công, hiển hách chừng nào, không nói một tay che trời, chỉ cần hắn ở trên đường cái ném một cục gạch thì đã có thể đấm vào mặt một vị Hầu Tước nào đó rồi, khỏi phải nói, Trần gia chính là một trong những gia tộc nằm ở tầng cao
nhất.
Trần gia đã từng trải qua thời huy hoàng, sau đó bởi vì bị liên lụy đến chuyện mưu nghịch của Thôi gia mà trong một đêm xuống dốc trầm trọng, càng sau này, gần như hoàn toàn biến mất ở Kinh Đô.
Có người biết hắn được Cảnh Vương phong làm Thứ Sở Thục Châu, có người thì triệt để cho hắn vào quên lãng.
Hôm nay, nhân vật đã từng làm mưa gió ở Kinh Đô một lần nữa lại đi đến trước tầm mắt của mọi người.
Hắn mang đến một vài tin tức mới.
Trong năm năm nay, nhân khẩu của Thục Châu đã chính thức nhiều hơn Kinh Đô, trở thành đệ nhất đại thành về nhân khẩu của Cảnh
Quốc.
Năm ngoái thu thuế ở Thục Châu chiếm toàn bộ hai thành tổng lượng thuế của Cảnh Quốc.
Nếu chỉ như thế thì cũng cho bọn hắn một số thể diện.
Nhưng đây chẳng qua là một Thục Châu, Thục Châu thu thuế tương đương với hai thành của Cảnh Quốc, tuy nói Thục Châu là một châu nhưng đã bù đắp được hơn mười Châu của Cảnh Quốc.
Nhưng việc này không có quan hệ gì với bọn họ cae.
Bởi vì vào năm năm trước, nhóm triều thần trong triều đã cùng nhau thương nghị, gần như không kịp chờ đã giao tất cả quyền thu thuế trong năm mươi năm của Thục Châu đưa cho Cảnh Vương, thậm chí họ đã nhất trí đưa trọn Thục Châu đến tay của Cảnh Vương, nếu lúc ấy Cảnh Vương muốn lấy thêm một châu nữa thì hị sẽ ngay lập tức đưa cả hai cho hắn.
Lúc đó họ nghĩ, chỉ cần hắn có thể rời khỏi Kinh Đô thì làm bất kỳ cái gì cũng tốt cả.
Năm năm trước, một châu của Cảnh Quốc đã bù đắp được mười Thục Châu, năm năm sau này, một Thục Châu bù đắp được hơn mười châu bình thường của Cảnh Quốc, điều này đâu chỉ gấp trăm lần.
Đây chẳng qua chỉ là năm năm mà thôi, năm mươi năm sau Thục Châu sẽ càng phát triển như thế nào, không người nào biết được.
Quần thần cả điện hối hận đến xanh ruột.
Họ không khống chế được quay đầu nhìn về phía một đạo bóng dáng đang đứng lặng ở phía trước, trong lòng không chỉ có SỢ, mà thêm một phần kính trọng.
Lý Dịch vẫn luôn nhìn Triều Hội diễn ra.
Quan viên các châu phủ của Cảnh Quốc lần lượt hoàn tất công tác báo cáo, tiếp theo chính là để sứ thần các quốc gia đến yết kiến.
Mấy năm trước, Cảnh Quốc suy yếu, sứ thần hai nước Tề, Triệu ở trên Kim điện của Cảnh quốc như ở trong hoa viên nhà mình, ngôn hành cử chỉ rất không phải phép.
Bây giờ, tình hình lại hoàn toàn khác.
Rất nhiều sứ thần tiểu quốc cẩn trọng dâng lễ vật lên, tỏ vẻ mình rất thần phục.
Sứ thần Võ Quốc không có tặng quà, Nữ Hoàng bệ hạ chỉ sai người đưa đến một quốc thư.
Tháng giêng, Cảnh Quốc năm thứ năm, Võ Quốc và Cảnh Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, sau đó hữu hảo lên bang, không xâm phạm lẫn nhau, hủy bỏ hàng rào thuế quan, tương thông ngoại thương giữa hai nước.
Sứ thần Triệu Quốc lại đưa tới lễ vật rất dày nặng, bởi vì họ đang đi cầu trợ, quân đội Tề Quốc đã rất nhanh tới gần Hoàng Thành Triệu Quốc của họ, nếu Cảnh Quốc không trợ giúp, thì không bao lâu nữa, Triệu Quốc sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử.
Biểu hiện của sứ thần Tề Quốc, mặc dù không giống sứ thần Võ Quốc nóng như rang lạc nhưng lại biểu đạt ra ý tứ muốn thiết lập quan hệ ngoại giao, khi họ nói, sứ thần Triệu Quốc từ đầu tới đuôi đều hiện lên một gương mặt.
Từ buổi sáng khi mới bắt đầu Triều Hội đến giờ đã trải qua mấy canh giờ, cho đến khi sắp tới chiều thì mới kết thúc.
Mấy lão tướng và một số lão thần trong triều trước khi Triều Hội bắt đầu sớm đã được Lý Hiên ban thưởng ngồi, còn những quan viên
trẻ tuổi kia thì toàn bộ quá trình đều phải đứng thẳng, đến khi Triều Hội kết thúc họ gần như đều khập khiễng ra về.
Chỉ có mấy canh giờ, Lý Dịch tất nhiên không hề có cảm giác gì, sau khi Triều Hội giải tán, hắn rời đi trước.
Đi không được bao xa, sau lưng truyền đến âm thanh gấp rút.
- Cảnh Vương điện hạ, Cảnh Vương điện hạ!
Giọng nói này rất quen thuộc, Lý Dịch xoay người, nhìn Vệ Lương đang chạy về phía hắn.
Vệ Lương lần này tới cùng sứ thần Võ Quốc, Lý Dịch vừa mới nhìn thấy hắn, chẳng qua do hoàn cảnh, lúc đó không dễ để nói chuyện.
Lý Dịch và Vệ Lương đã lâu không gặp nhau, hắn cười cười, nhìn tên kia hỏi.
- Nữ hoàng Bệ hạ của các ngươi có khỏe không?
Trên mặt Vệ Lương đầy vẻ tươi cười, trả lời.
- Bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu, nhưng mọi chuyện đều tất cả, chỉ là mỗi ngày quốc sự lại bận rộn hơn một chút.
Muốn đảm nhận trách nhiệm, đương nhiên phải bận rộn, Minh Châu như thế, Dương Liễu Thanh cũng phải như thế.
Võ Quốc mới vừa yên ổn, nàng tự nhiên phải phá lệ bận bịu một lúc, cũng có rất nhiều chuyện trước kia nàng chưa từng tiếp xúc qua nên càng muốn đi học tập.
Nhưng mà, bên cạnh nàng còn có bọn Vương lão đầu nhìn, cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.
- Lý huynh, khá lâu không thấy rồi.
Một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy Dương Ngạn Châu mới vừa đi từ trong điện ra.
Lần này hắn đi sứ đại biểu cho Triệu Di, mục đích tự nhiên là ngăn cản Cảnh Quốc viện trợ cho Triệu Quốc.
Nhưng mà, trong triều Cảnh Quốc sớm đã có kết luận đối với việc này.
Tuy Cảnh Quốc có thù cũ với Triệu Quốc, nhưng Tế Quốc dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không thể để Tế Quốc phát triển an toàn.
Vào nửa tháng trước, Tề Quốc xuất binh ngăn cản, mệnh lệnh viện trợ của Triệu Quốc khẩn cấp được truyền đi, cho tới bây giờ, chắc hẳn quân đội Tề Triệu trên biên cảnh Cảnh Quốc đã có hành động.
Lý Dịch lắc đầu rồi nói.
- Ngươi không đi theo bên người Triệu Di còn tới nơi này làm gì? Triệu Di không phải không biết, chuyện này, phái người nào đến cũng đều không có tác dụng.
Dương Ngạn Châu cười cười, trả lời hắn.
- Có hữu dụng hay không, còn phải thử qua mới biết được.
- Hiện tại thử qua rồi, có hữu dụng hay không?
Dương Ngạn Châu cười khổ lắc đầu.
Lý Dịch lười nhác nói những chuyện này với hắn, tùy ý phất tay, nói.
- Trước khi người đến, trong nồi còn hầm canh, không nói đến quốc sự, rảnh thì cứ tới phủ Cảnh Vương ngồi một chút.
- Chắc chắn!
Vệ Lương phất tay.
Dương Ngạn Châu cười cười, mở miệng.
- Đã như vậy, trời sáng Ngạn Châu sẽ đi bái phỏng Lý huynh.
Bách quan đi ra từ trong điện, nhìn Cảnh Vương điện hạ chuyện trò vui vẻ với sứ thần hai nước Tế Võ, hiển nhiên không phải dáng vẻ lần đầu tiên quen biết, họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ tất nhiên sẽ không nghĩ Cảnh Vương có thông đồng với địch phản quốc mà lo ngại, chỉ là, sứ thần Tề Quốc và sứ thần Võ Quốc kết bạn với hắn cũng rất tốt.
Bất luận có ở Kinh Đô hay không, Cảnh Vương vẫn như cũ là Cảnh Vương.
Một quan viên nhìn bóng lưng Cảnh Vương vừa biến mất, hắn bước nhanh về phía trước mấy bước, chầm chậm đi nói với Trầm Tướng.
- Trầm Tướng, Thục Châu, Thục Châu không thể cứ như vậy giao cho Cảnh Vương!