Chương 1183: Tiệc Lớn Ở Vương Phủ!
Chương 1183: Tiệc Lớn Ở Vương Phủ!
Thục Châu bây giờ đã không phải Thục Châu của năm đó.
Thục Châu bây giờ gần như một bảo khố lớn nhất Cảnh Quốc, chỉ vẻn vẹn trong năm năm mà nhân khẩu và kinh tế đã vượt qua Kinh Đô,
ai biết năm mươi năm sau sẽ trở thành thế nào?
Một quốc gia nằm trong một quốc gia sao?
Đây là việc hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất là việc văn võ trong triều không nguyện ý nhìn thấy.
Mặc dù mấy năm trước do họ nhất trí quyết định giao Thục Châu cho Cảnh Vương nhưng danh dự tính là gì, thứ một quốc gia cần mãi
mãi cũng chỉ là lợi ích.
Quan viên kia đi đến trước mặt Trầm Tướng, gấp rút nói.
- Vừa rồi Thứ Sử Trần Trùng ở trên điện báo cáo, chắc chắn Thừa Tướng cũng đã nghe, Thục Châu bây giờ giàu có như vậy, triều đình
phải thu hồi Thục Châu.
Trầm Tướng đang chầm chậm mà đi, nghe vậy dừng bước lại.
Ánh mắt lão thay đổi trở nên đục ngầu, nhìn hắn rồi hỏi.
- Ngụy Cấp Sự Trung vừa nói gì?
Quan viên trung niên nhìn hắn, lặp lại một lần nữa.
- Chúng ta chắc chắn phải thu hồi lại Thục Châu từ trong tay Cảnh Vương.
Trầm Tướng nghi ngờ nói.
- Cảnh Vương, Cảnh Vương làm sao?
Quan viên trung niên dựa vào gần hắn một chút, cất cao giọng nói:
- Thục Châu của Cảnh Quốc không thể rơi vào trong tay Cảnh Vương.
Trầm Tướng kinh ngạc nói.
- Thục Châu, Thục Châu lại thế nào?
Quan viên trung niên.
Trầm Tướng chỉ chỉ lỗ tai chính mình, cười nói:
- Lớn tuổi rồi, lỗ tai này không dùng được nữa, Ngụy Cấp Sự Trung chớ trách, thật ra bộ xương già này sắp không chịu đựng nổi, tính
qua mấy tháng nữa thì hướng bệ hạ từ quan.
Đột nhiên quan viên trung niên giật mình, lập tức nói.
- Trầm Tướng là trụ cột trong triều, là người mẫu mực trong lòng quan viên chúng ta, nếu như ngài rời đi, còn ai có thể đè ép được kẻ ninh thần trong triều?
Trầm Tướng thở dài, nhìn quan viên trung niên rồi nói.
- Đối với một quốc gia mà nói, tuy đặt lợi ích lên trên nhưng nhiều khi không thể chỉ chú ý đến lợi ích trước mắt, mà còn phải xứng đáng với lương tâm của mình, xứng đáng với lương tâm của người trong thiên hạ.
Quan viên kia ha hốc mồm.
- Trầm Tướng.
- Không có kẻ nịnh thần trong miệng ngươi thì sẽ không có Cảnh Quốc hôm nay, càng không có Ngụy Cấp Sự Trung hôm nay.
Trầm Tướng nhìn hắn, lưng eo không hề uốn lượn, ánh mắt cũng không đục ngầu lần nữa mở miệng nói.
- Bệ hạ còn không nói gì, Ngụy Cấp Sự Trung cũng không cần quan tâm những chuyện này.
Trước khi Trầm Tướng đi lại nhìn hắn rồi nói tiếp.
- Những người đứng trên triều đình hôm nay đã nợ hắn quá nhiều, không thể lại nợ tiếp, nếu còn nợ chỉ sợ sẽ gặp báo ứng.
Sau khi Trầm Tướng rời đi, quan viên trung niên kinh ngạc đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô chát, liếm liếm bờ môi càng thêm
khô khốc.
Lời Trầm Tướng đã nói rất rõ ràng, nếu hắn khăng khăng muốn nhằm vào Cảnh Vương, Trầm Tướng sẽ không giúp hắn.
Tại thời khắc này, hắn rốt cuộc đã ý thức được, Cảnh Vương còn đáng sợ hơn so với hiểu biết của hắn nhiều.
Nhưng hắn cũng chỉ suy nghĩ vì Cảnh Quốc, hắn có lỗi gì?
Trên mặt hắn lộ ra mê mang và bàng hoàng, chậm rãi di chuyển bước chân biến mất tại cửa cung.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiên Thần
Canh trong nồi đã hầm tốt mấy canh giờ, mùi vị vô cùng nồng đậm, Lý Dịch phát hiện từ sau lần hắn coi thường Minh Châu thì đây là lần đầu nhặt lên tay nghề đã buông xuống nhiều năm.
Khởi điểm của nàng thấp nhưng không gian trưởng thành lại vô cùng lớn, vượt qua tưởng tượng của Lý Dịch rất nhiều.
Thọ Ninh chạy tới, tủi thân nói.
- Ta cũng muốn uống canh do hoàng tỷ nấu nhưng hoàng tỷ lại không cho ta uống.
Lý Dịch vỗ đầu nàng, nói.
- Mỗi ngày hoàng tỷ nàng phải xử lý nhiều đại sự quốc gia như vậy, cần phải bồi bổ thân thể thật tốt, một lát ta lại nấu thêm một nồi canh mà nàng thích uống.
Minh Châu ăn canh, tự nhiên không thể cho Thọ Ninh uống, không phải bởi vì nàng không cần chỉ là hiện tại nàng mới mười tám tuổi, ít nhất phải thêm mấy năm nữa, Lý Dịch có tâm lý cầm thú thì mới có thể không mang đến cảm giác tội ác.
Làm xong canh cho hai người họ còn phải bận bịu chút việc.
Lần này rời khỏi Kinh Đô, lúc trở về là vì thăm Minh Châu cùng Thọ Ninh một chút, không gióng trống khua chiêng.
Cho nên, phủ Cảnh Vương từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra, chỉ lấy lễ không tặng lễ rốt cuộc cũng hao phong một chút.
- Hôm nay, trong phủ Lý Dịch có thiết yến, cũng không tính tiệc lớn gì, phàm là những người hắn cho rằng cần cáo biệt thì đều đưa thiếp
mời.
Người thứ nhất đến nhà là Lưu Nhất Thủ, hắn vừa mới tuần tra Xong khu vực cận kinh thành, vừa đi vào khu nhà nhỏ này liền bước nhanh đến trước người hắn, trên mặt hơi kích động.
- Đại nhân, ngài đã trở về.
Lúc trước hắn còn làm huyện ủy thì Lưu Nhất Thủ đã gọi hắn là đại nhân.
Chuyện này cũng chỉ là một cái xưng hô, qua nhiều năm như vậy, gần như chưa từng thay đổi.
Lý Dịch theo thói quen vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Đều đã là Thượng Thư, lấy ra chút dáng vẻ và khí chất Thượng Thư nên có xem nào.
Từ trước đến nay, Hình Bộ Thượng Thư đều lấy dáng vẻ Công chính nghiêm minh cùng cương trực công chính, giờ phút này trên mặt lại không lộ ra chút ý tứ nào.
Lưu Đại Hữu và Tằng Sĩ Xuân đồng thời đến nhà.
Hai người cùng là người huyện nha An Khê, tự nhiên liên hệ trong mấy năm nay cũng nhiều hơn.
- Không biết làm sao mà Tằng Sĩ Xuân cũng cùng hai người kia thông đồng với nhau, hai hộ bộ Thượng Thư, một vị Kinh Triệu Duẫn,
chiếm cứ ba cái ghế ở viện quốc sự.
Lưu Đại Hữu và Tằng Sĩ Xuân vừa mới ngồi xuống, bên tai Lý Dịch truyền đến một âm thanh thô kệch.
- Ha ha ha, Lý tiểu tử, biết người nhiều năm như vậy, đây lại là lần đầu tiên lão phu chiếm được tiện nghi của ngươi, hôm nay lấy ra hết
rượu ngon ngươi giấu kỹ trong phủ đi, lão phu muốn uống thật sảng khoái!
- Tiểu tử, cơ hội lần này là ngàn năm có một người phải lấy rượu ngon và thức ăn ngon ra chiêu đãi!
Hiếm thấy Tiết lão tướng quân và Mã lão tướng quân thống nhất, không so vấn đề ai lớn ai nhỏ, nước tiểu ai cao hơn, nước tiểu ai xa hơn, xem dáng vẻ là chuẩn bị hung ác làm thịt Lý Dịch một hồi.
Lý Dịch cười nói.
- Mấy vị lão tướng quân yên tâm, hôm nay ta sẽ đích thân vào bếp chiêu đãi mấy vị thật tốt.
Vốn Lý Hàn và Đoan Ngọ định lén lút ra ngoài nhưng bị Lý Dịch thuận tay bắt lại.
Đưa mắt nhìn khắp Kinh Đô, thật đúng là Lý Dịch không tìm thấy một tay nướng cá nào hợp hơn so với hắn, câu được mấy con từ trong hồ cá của toán học viện, gia vị cũng không thiếu chỉ còn thiếu mỗi Lý Hàn.
Đồng Văn Duẫn là cùng một đoàn người Trầm gia, Vương gia đi tới.
Đồng Văn Duẫn là con rể Trầm gia, Trầm gia coi như một nhà hai tướng, trong cung lại có quý phi, nhưng sau đó Vương gia sinh hạ thái
tử, cũng không thể nói ai mới là bên thắng sau cùng, nhưng mà, chí ít ngoài mặt mà nhìn ngược lại họ hoà hợp êm thấm.
Lại nhiều, chính là một số thân tộc Lý gia nhưng cũng chỉ hơi ít mấy vị, Vệ Lương và Dương Ngạn Châu cũng đồng thời lựa chọn hôm nay đến ăn chực, Lý Dịch đoán chừng hắn phải tìm mấy người trợ giúp, không phải vậy thì một lần không ứng phó được nhiều người như
vậy.
Hôm nay, Cảnh Vương phủ từ trong ra ngoài, từ chủ nhân đến hạ nhân, đều phá lệ bận rộn.
Ngụy Hiền đứng ở cửa Cảnh Vương phủ do dự khá lâu, không biết có nên bước vào hay không.
Sau khi hắn trở về, đã hoàn toàn điều tra tin tức liên quan tới Cảnh Vương.
Kết quả điều tra được lại để hắn thức trắng đêm không ngủ được.
Hắn có tài thơ văn vô song, hài đồng chưa từng đọc qua sách cũng có thể ngâm tụng vài câu.
Sách của hắn, mỗi một chữ đều có thể bán ra giá trên trời, hắn chưa từng thấy qua người viết thư pháp cũng có thể dựa theo chữ mà
bán ra.
Hắn đã đạt tới đỉnh phong của một văn nhân.
Hắn cải tiến biện pháp tra tấn, khiến cho độ máu lạnh Cảnh Quốc giảm mạnh, hắn dâng móng ngựa, tạo ra thiên phạt khiến cho quân đội Cảnh Quốc đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, hắn lấy sức một mình đánh lui sứ đoàn Tề Quốc lấy lại thể diện cho Cảnh Quốc, hắn sáng lập viện toán học, làm mới toán học, quét sạch số lượng lớn sâu mọt trong triều.
Chính trị, kinh tế, quân sự, thương nghiệp, nông nghiệp Cảnh Quốc, phàm là phương diện Nguy Hiền có thể nghĩ đến đều có bóng dáng Cảnh Vương.
Bởi vì vậy nên hắn được hai đời đế vương tín nhiệm, trở thành Kim Tử Quang Lộc Đại Phu trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trở thành một ngoại thần duy nhất được phong Vương ở Cảnh Quốc.
Hắn cũng đã đạt tới đỉnh phong của một thần tử có thể đạt được.
Loại người này, tất nhiên là cần phải nhận được coi trọng của đế vương nhưng mà do nhiều nguyên nhân, hắn vừa rời đi Kinh Đô chính là năm năm.
Ngụy Hiền rất sùng bái Cảnh Vương, thậm chí cúi đầu rạp xuống đất.
Quần thần có lỗi với hắn, Ngụy Hiền thừa nhận.
Nhưng Thục Châu, chung quy vẫn là Thục Châu của Cảnh Quốc không phải Thục Châu của Cảnh Vương.
Hắn đưa danh thiếp tới trong tay người gác cửa rồi nói:
- Làm phiền bẩm báo, Cấp Sự Trung Nguy Hiền cầu kiến Cảnh Vương!