Chương 1185: Hoàng Lăng
Chương 1185: Hoàng Lăng
Từ ngày thái tử ra đời, Kinh Đồ đắm chìm trong sự vui vẻ.
Loại vui vẻ này, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì sẽ kéo dài đến sau tết Nguyên Tiêu.
Trong mấy năm qua, những ngày gần đến Nguyên Tiêu từ trước đến nay đều là không lên triều. Năm nay lại là chính lệnh được ban ra liên tiếp.
Đầu tiên, đương nhiên là việc sắp phong thái tử. Đây là chuyện lớn liên quan đến con đường kiếm sống của vạn dân.
Sau đó, ban đối ngoại của triều đình tuyên bố viện trợ cho Triệu Quốc, giúp Triệu Quốc chống lại Tề Quốc.
Nước ta chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với Võ Quốc, từ nay về sau hai nước bình đẳng, đôi bên cùng có lợi được coi như chuyện
lớn thứ ba.
Bàn tính của Triệu Di đã tính hụt, Dương Ngạn Châu sắp không đánh mà lui.
- Lần này, chỉ sợ không tiễn Lý Huynh được.
Dương Ngạn Châu muốn ba ngày sau rời khỏi, Lý Dịch muốn ở lại thêm mấy ngày nữa.
Lý Dịch nhìn hắn, lắc đầu nói.
- Thành thật ở đó trông coi Tề Quốc của các ngươi không phải tốt sao, tại sao cứ chắc chắn phải hành hạ bản thân như thế?
Dương Ngạn Châu cười nói.
- Bệ hạ thường nói, cả một đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nếu đã đi qua thì không thể quay đầu lại. Nếu đã như vậy, hắn không ngại lớn mật một chút, đi gặp người muốn gặp, làm việc muốn làm, ít nhất sẽ cảm thấy được sống trên đời này một lần cũng không uổng Công.
Tại sao trước kia Lý Dịch không phát hiện ra Triệu Di rất có tố chất trở thành triết học gia, hơn nữa còn là triết học gia canh gà.
Nhưng mà đó là việc khác.
Nữ hoàng không như hắn không có tư cách đi giễu cợt một tên hoàng đế khống. Triệu Di muốn làm cái gì chính là tự do của hắn.
Hắn gật đầu, nói.
- Vậy ta chúc hắn may mắn.
Dương Ngạn Châu gật đầu, nói.
- Bệ hạ từ khi đăng cơ đến nay, sớm tối vất vả, long thể bất an, nhiễm phong hàn mấy tháng cũng không thấy chuyển biến tốt. Ta thay hắn nhận lời may của Lý huynh.
Ngày thứ hai Dương Ngạn Châu rời đi, Vệ Lương cũng đi.
Võ Quốc và Triệu Quốc cũng vừa vặn ổn định chính quyền, nhưng phương hướng phát triển của hai nước lại hoàn toàn khác biệt.
Triệu Di muốn thông qua phương pháp đối ngoại bằng chiến tranh để tăng cường vũ lực, còn Dương Liễu Thanh lựa chọn con đường ổn định, hòa bình. Đây là kế hoạch Lý Dịch tạo ra cho nàng ngay từ đầu.
- Sau khi chúng ta rời đi, bách tính trong nước đối với bệ hạ đã gần như trung thành. Khi bệ hạ vào kinh, một ít gia tộc lớn trong Hoàng Đô đã cung cấp viện trợ rất lớn. Nếu không nhờ vậy, chúng ta cũng không thể nào đánh hạ Hoàng Đô nhanh chóng như thế.
Vệ Lương nói xong lại lắc đầu.
- Nhưng mà, sau khi bệ hạ lên ngôi, mấy gia tộc đó lại liên hợp lại gây rất nhiều cản trở cho bệ hạ.
Võ Quốc khác với Cảnh Quốc và Tề Quốc. Khi Dương Liễu Thanh khởi nghĩa đã chọn địa chủ và nông dân là lực lượng chính, môn phiệt và hương thân thân mẫu, từ đó có thể nói, họ đang động vào lợi ích của những gia tộc lớn kia.
Dưới dạng bối cảnh lịch sử này, những gia tộc chiếm cực lớn tài nguyên làm của riêng kia không thể nào bị tiêu diệt. Trong lúc này, họ cần một thứ cân bằng các bên, nhưng thứ này cũng không phải dễ dàng có được như vậy.
Mấy ngày trước, Lý Dịch đã nhận được tin Như Ý đi Võ Quốc.
Chờ giải quyết xong chuyện ở Kinh Đô, họ sẽ trở về Như Ý Thành mấy ngày rồi lại đi Võ Quốc.
Lý Dịch gật đầu, nói:
- Qua ít ngày nữa ta sẽ đến Hoàng Đô nhìn một chút.
Trên mặt Vệ Lương lộ ra nét mừng rỡ, nói:
- Như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn.
Sau khi Vệ Lương đi, Lý Dịch cũng đi ra khỏi tiểu viện. Trên nóc nhà truyền đến âm thanh nói chuyện.
- Tiểu Nhị, ta sắp phải đi rồi, ta sẽ rất nhớ muội đó.
- Phụ hoàng nói, đợi khi đệ đệ lớn thêm một chút ta có thể đi tìm huynh.
- Lớn thêm một chút là lớn thêm bao nhiêu?
- Ai nha, rất nhanh thôi.
- Một tháng sao?
- Ít nhất, ít nhất cũng phải đợi một năm.
- A, không muốn lâu như vậy.
- Đúng là có hơi lâu. Có điều đến lúc đó chúng ta đều đã lớn, nếu huynh cưới ta thì cả đời này chúng ta cũng không thể tách ra.
- Được!
- Nhưng nếu như Lý bá bả không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?
- Chuyện đó, vậy chúng ta cùng nhau bỏ trốn.
Lý Dịch không biết đại thiếu gia của Lý gia đã đưa ra ước định bỏ trốn cùng trưởng công chúa hoàng gia. Hắn đã rời vương phủ để vào trong cung.
Hắn và Minh Châu đứng trước một cung điện.
Đây là một cung điện độc lập, bị tường thành thật cao vây quanh, hình thành nên vùng đất cách biệt với bên ngoài.
Thực ra trong hoàng cung đã không còn người nào ởGia đình Lý Hiên sống tại vườn Phù Dung, thái hậu, thái phi cũng ở vườn Phù Dung, phi tử của tiên đế cũng được Lý Hiên an bài tại vườn riêng của hắn luôn.
Hoàng cung đã trở thành một cái lồng giam khổng lồ.
Còn cung điện này chính là lồng gian bên trong lồng giam.
Trong lồng giam, đương nhiên sẽ có phạm nhân.
- Thả ta ra ngoài, các ngươi một lũ nghịch tặc này, nghịch tặc!
- Cứu giá, cứu giá, cấm quân ở đâu còn không mau tới cứu giá!
- Mở cửa ra cho trẫm, trẫm muốn thượng triều. Triều đình này không có trẫm không được, Cảnh Quốc không có trẫm không được!
Đây là một loạt âm thanh mà Lý Dịch dường như đã quên mất.
Khi Thục Vương bị bắt, hắn bị điên là giả.
Lý Hiên nhốt hắn vào đây, mỗi ngày không cần lo lắng chuyện ăn uống, cách một đoạn thời gian còn thường đưa thư tịch vào cho hắn giải buồn, thứ duy nhất hạn chế là hắn không thể đi ra khỏi cung điện nửa bước.
Nơi này trừ một lỗ nhỏ để đưa cơm và vài đồ vật linh tinh ra thì đã rất lâu chưa có mở cửa rồi.
Lý Minh Châu nhìn một tên thái giám phía trước, nói:
- Mở cửa đi.
- Vâng!
Tên thái giám lấy ra chìa khóa từ trong ngực, cắm vào lỗ, lấy ổ khóa ra.
Lý Dịch đi lên trước, đặt một tay ở trên cửa điện, dùng lực đẩy ra.
Kęt ket...
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng vang nặng nề nghe gần như âm thanh mục nát.
Bên trong điện có một nam tử đang ngồi. Quần áo hắn lộn xộn, bẩn thỉu, nhìn qua giống như một tên ăn mày.
Hắn kinh ngạc nhìn cửa điện đang mở, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, ca hứng nói lớn:
- Có người đến cứu giá rồi. Chờ trẫm ra ngoài liền phong cho người làm tể tướng!
Hắn nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, chạy như điên ra ngoài cửa điện.
Chạy vội được một nửa mới nhìn rõ bóng người đứng trước cửa, bước chân hắn cứng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ tột cùng.
Giống như thấy ma, hắn lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc này chạy thẳng về phía sau, chạy vào bên trong đại điện sau đó cấp tốc đóng cửa điện lại.
- Không được qua đây, không được qua đây!
Phía sau cửa điện truyền ra âm thanh hoảng sợ cùng cực.
Lý Dịch không có cưỡng ép đi vào, mặc dù việc này đối với hắn mà nói vô cùng đơn giản.
Hắn đứng trước cửa điện một lát, đặt một vò rượu ở đó, cùng Minh Châu rời đi.
Không biết qua bao lâu, cửa điện từ từ mở ra.
Thục Vương dựa vào trên cửa, cầm hũ rượu bia lên, sau một thoáng giật mình liên rút nút rượu ra, ngửa đầu, mãnh liệt rót vào miệng.
Rượu không ngừng tràn vào vòm họng của hắn. Hắn ngửa đầu cười to, trong mắt lại ngập nước.
Hắn mãnh liệt ném vò rượu xuống đất vỡ toang, lớn tiếng nói:
- Ta muốn gặp Lý Hiên!
Thục Vương cũng không tiếp tục ồn ào muốn làm hoàng đế nữa. Hắn từ trong nhà tù gọi là cung điện kia đi ra, tiến tới một lăng mộ, không hề bị hạn chế tự do.
Đó là khu nghĩa trang của triều đình. Sau khi Thôi quý phi treo cổ tự tử, Lý Hiên Cố ý ân chuẩn cho nàng được an táng ở nơi đó. Trừ hoàng hậu, quý phi và một vài phi tử đặc biệt được sủng ái ra, phi tần của đế vương các triều đại đều được an táng ở đây.
Còn chỗ Lý Dịch đang ngồi là hoàng làng chân chính.
Hắn mang theo một vò rượu lớn, mấy đĩa đồ nhắm và một bát canh hạt sen nấm tuyết.
Canh hạt sen nấm tuyết nấu hơi bị quá lửa, nấm tuyết đều bị nấu đến nát ra, ảnh hưởng vô cùng đến vị giác. Dựa vào tài nghệ nấu ăn của Lý Dịch, dạng sai lầm này vốn không nên xuất hiện.
Nhưng mà, bữa cơm đầu tiên Tiên Đế mời hắn ăn chính là mùi vị như thế này.
Thường Đức đứng sau lưng hắn, hơi thất thần.
Lý Dịch bày ra thêm một bộ bát đũa ở phía đối diện, nhưng làm cách nào cũng không thấy bất kỳ ai ngồi đó.
Hắn cười nói.
- Bệ hạ, lâu như vậy mới mang rượu và đồ ăn tới thăm ngài, hi vọng ngài không trách ta.
Hắn mở hũ rượu kia ra, non nửa số rượu trong đó đều được rót lên mặt đất.
- Cảnh Quốc ngày càng tốt hơn. Đây đều là công lao của ngài.
- Tên Lý Hiên này không muốn làm Hoàng Đế, ta cũng không thể ép buộc hắn. Điều trước kia đồng ý ngài sợ là không làm được rồi.
- Còn có, ta thừa nhận ngài rất anh minh, nhưng đồng thời, ngài cũng sinh ra một tên nhi tử thật ngu ngốc.
- Có điều nữ nhi của ngài đều rất tốt.
Lý Dịch vừa tự lẩm bẩm, vừa phối hợp uống rượu. Trong lúc không để ý, hắn đã uống sạch hơn phân nửa vò rượu còn lại trong vò.
Mắt hắn vì say mà lờ đờ mông lung, gục xuống bàn, lẩm bẩm nói:
- Ngày bình thường làm gì có người nào dám mang rượu đến nơi này. Cho nên, lần này ngài hãy uống thật sảng khoái đi. Sau này ta sẽ cố gắng hàng năm đều tới thăm ngày một lần, nên tuyệt đối đừng có đạp ta trong mộng nữa.