Chương 1186: Khá Đẹp
Chương 1186: Khá Đẹp
Sau Thượng Nguyên thì Kinh Đô đã không còn bầu không khí ngày tết nữa, mọi thứ đã trở lại như trước.
Đầu năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như thái tử được sinh ra, Cảnh Võ thiết lập quan hệ ngoại giao, kháng Tề viện Triệu. Đây hẳn là năm có nhiều chuyện nhất trong những năm gần đây ở Cảnh Quốc.
Xuân hàn chưa đi, bầu trời mới vừa hừng sáng, trên các con đường ở Kinh Đô đã có rất nhiều quán bán hàng rong sáng sớm.
Một người bán điểm tâm hà hơi một cái, xoa mạnh hai tay vào nhau, nói:
- Sinh ý ngày Tết vẫn là tốt nhất, bán một ngày còn nhiều hơn nửa tháng bình thường, nếu như ngày nào cũng đều là ăn Tết thì tốt biết
bao nhiêu.....
Một tên đồ tể đứng cách đó không xa cười nhạo một tiếng:
- Vậy ngươi còn ra đây bày quán làm gì, về nhà ôm bà vợ nhà người mà nằm mơ đi, như vậy thì mỗi ngày đều là Tết...
- Bán hai cái bánh bao, một chén cháo.
Một hán tử đi làm công sáng sớm ngồi ở trong quán, lại quay đầu nhìn sang nói với tên đồ tể kia.
- Hôm nay nhớ để lại cho ta hai cân thịt nạc, buổi tối ta về nhà làm sủi cảo.
Tên đồ tể kia phất tay, nói.
- Chưa quên, mùng một và mười lăm làm sủi cảo, cái quy củ kỳ quái của nhà ngươi đã mấy năm nay cũng không thay đổi.
Hán tử cười nói.
- Mấy năm trước nghèo thảm, cho nên mấy năm nay mới quyết tâm ăn bù lại.
Đồ tể vừa cắt thịt vừa nói.
- Vậy thì người nên ăn thịt mỗi ngày mới phải.....
Hán tử cắn một miếng bánh bao, nói không rõ ràng:
- Nếu như người ở Kinh Đô đều ăn thịt mỗi ngày, vậy thì người vui vẻ nhất chắc chắn là Trịnh đồ tể ngươi...
- Sinh ý mấy năm trước thật sự rất khó làm, mỗi ngày đều đánh giặc, bá tánh cũng không có dư bao nhiêu tiền trong tay, bánh bao còn
bán không được cho ai....
Người bán điểm tâm tiếp lời.
Đại hán kia nâng bát cháo lên hớp một hơi, hừ lạnh nói:
- Còn không phải do đám cẩu Tề Quốc kia, tại sao họ lại không thể an phận một chút chứ? Trước kia hợp tác với Triệu Quốc đánh chúng ta, hiện tại lại đi đánh Triệu Quốc, đám cẩu ngay cả người của mình đều đánh....
Trịnh đồ tể băm thịt, nói.
- Tất cả nhà có thiên phạt của Cảnh Vương điện hạ, bằng không thì sợ đến bây giờ chúng ta vẫn còn phải bị bắt nạt... Ai da, nghe nói điện hạ mới hồi kinh mấy ngày trước, không biết lần này ngài ấy còn đi nữa hay không? Điện hạ không ở Kinh Đô, Kinh Đô này đã nhiều năm rồi chưa có náo nhiệt lớn để xem ....
- Đi đây.
Đại hán ăn cơm sáng xong, thả mấy đồng tiền trên bàn, quệt mồm một cái, nói:
- Hai ngày trước ta đi ngang qua Cảnh Vương phủ, thấy đại môn vương phủ đã đóng lại, chỉ sợ điện hạ đã rời Kinh Đô rồi.....
- Kinh Đô còn có nhiều ăn chơi trác táng tới vậy mà....
Trịnh đồ tể thở dài, lẩm bẩm.
- Tại sao điện hạ lại đi chứ?
Bên trong vườn Phù Dung, Lý Hiên ôm tiểu nhi tử lay lay một chút, cũng thở dài,
- Mỗi lần đều nói đi là đi....
Ba bóng người nho nhỏ từ đằng xa chạy tới, đằng trước nhất là một tiểu cô nương khoảng năm, sáu tuổi, nàng tiến tới ôm cánh tay hắn,
nói:
- Phụ hoàng, phụ hoàng, con muốn học võ công!
Lý Hiên gật đầu, nói:
- Muốn học thì học đi, chỉ cần mẫu hậu con đồng ý thì phụ hoàng sẽ đồng ý.
- Mẫu hậu đã đồng ý rồi!
Tiểu cô nương tươi cười, nói:
- Ta đi tìm Minh Châu Cô CÔ.....
Nàng vừa nói câu đó xong mới giống như nhớ tới cái gì, lẩm bẩm nói:
- Minh Châu cô cô không có ở trong Kinh Đô....
- Vậy thì ta đi tìm tiểu cô CÔ... Tiểu cô cô đã bỏ trốn với phò mã rồi.
Lý Hiên kinh ngạc nhìn Tiểu Nhị, nói:
- Bỏ trốn, ai nói với con cái này?
Đôi mắt tròn xoe của tiểu cô nương xoay tròn, nói:
- Tiểu Cô CÔ, tiểu Cô Cô nói, đi cùng với người mình thích thì gọi là bỏ trốn....
Tiểu cô nương nói xong, không chờ Lý Hiên đặt câu hỏi, nàng đã nhanh chóng chạy xa.
Lý Hiên lắc đầu, không nghĩ về chuyện này nữa, hắn cúi đầu nhìn hài tử đang ngủ say, nhỏ giọng nói.
- Trạch nhi a Trạch nhi, con cần phải mau lớn lên....
Một chỗ khác trong Phù Dung viên, hai người thiếu nữ tay trong tay đi trên mặt cỏ, vui vẻ cười nói chuyện gì đó.
Lý Hàn nắm dây diều đi theo sau hai người, khóe miệng hắn không khống chế được cứ giương lên, chỉ là khi miệng hắn nhếch lên được một đường cong thì lại chợt nghĩ đến một chuyện nào đó, hắn lại cúi đầu xuống, biến thành cười khổ....
Học viện quân sự đã sớm khai giảng, một đám người trẻ tuổi mặc quần áo mỏng manh, đang chui lên chui xuống ở trong đầm lầy, Tiết lão tướng quân đứng bên cạnh, nắm roi dài trong tay, thỉnh thoảng vung vẩy một chút. Sau đó hắn lại đưa cây roi Mã lão tướng quân bên cạnh.
Một tửu lầu nào đó trong Kinh Đô, Tằng Sĩ Xuân, Lưu Đại Hữu, Lưu Nhất Thủ ba người ngồi dựa gần cửa
sổ, một chỗ cửa sổ khác, một nam tử trung niên tóc hoa râm đang uống rượu một mình, ở bên cạnh hắn là một hán tử vóc dáng cường
tráng, hắn ta đang chọc nữ tử hát khúc ở tửu lầu cười khanh khách không ngừng....
Một cửa hàng nào đó cách tửu lầu không xa, một tên nam tử mập mạp trên mặt vẫn còn có máu ứ đọng chỉ vào mấy tên tiểu nhị, bất mãn nói.
- Các ngươi sau này phải nói chuyện với khách nhân như đang dỗ nương tử nhà mình, ở nhà dỗ nương tử như thế nào thì ở đây hống khách nhân như thế đó....
Ngoài thành, tại một chỗ nghĩa trang hoàng gia, một thanh niên râu ria xồm xoàm, hắn quơ cái cuốc trong tay, dốc sức nhổ hết đống CỎ
dại xung quanh một ngôi mộ lẻ loi....
Triệu Quốc.
Hoàng Đô Triệu Quốc đã bị đại quân Tề Quốc vây thành ba ngày trước đó.
Một chỗ cách Hoàng Đô mười dặm.
Từng quân trướng đột ngột mọc lên, tuy là ban đêm nhưng trong đại trường vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, lâu lâu còn có binh sĩ tuần tra đi ngang qua.
Soái trướng ở trong trung tâm quân trường, trong bóng tối, tại một góc lều nhỏ không đáng chú ý tới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan.
Trước mặt Triệu Di bày ra một tấm bản đồ, trên bản đồ vẽ một thành trì, mấy chỗ Cổng thành đã bị hắn khoanh tròn bằng mực đỏ.
Một tên tướng lãnh nhìn hắn, lo lắng nói.
- Bệ hạ, bên Dương đại nhân đã truyền tin tức tới, viện quân của Cảnh Quốc sợ là nửa tháng nữa sẽ tới đây.
Triệu Di há miệng nhưng hắn lại không có phát ra âm thanh nào, tiếng họ càng thêm kịch liệt.
Có người nhìn hắn, nhịn không được mở miệng nói.
- Bệ hạ, sắc trời không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại thương nghị tiếp những việc này...
Triệu Di che miệng, sau khi ho một trận thì hơi thở mới dần dần ổn định lại. Hắn nắm chặt tay thành quyền, phất tay, giọng nói hơi khàn khàn, nói.
- Truyền lệnh của trẫm, ngày mai... Ngày mai công thành.
- Thần tuân chi!
Mấy vị tướng lãnh trong lều đồng loạt cao giọng nói một câu, đồng thời quỳ một chân trên mặt đất.
Sau khi mọi người đi ra đại trướng, Triệu Di buông nắm tay ra, ngơ ngẩn nhìn một chút màu đỏ trong lòng bàn tay....
.....
Võ Quốc.
Đêm đã khuya, sâu trong hoàng cung, tại một cung điện tĩnh mịch nào đó.
Mũ miện là thứ tượng cho đế vương, nhưng mà đội lâu rồi thì khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nặng nề, Dương Liễu Thanh vẫn còn hơi không quen với việc đội thứ này. Nàng tháo mũ xuống đặt qua một bên, lúc này mới tiếp tục cầm một bản tấu chương lên xem.
Nàng lật qua xem một chút, lại là một bản tấu chương có nội dung như những cái trước, lập tức ném nó qua vừa.
- Nếu những người đó vẫn còn không biết điều như vậy thì để lão phu đích thân dạy cho bọn hắn một bài học.
Một giọng nói già nua từ góc đại điện nào đó truyền tới.
Dương Liễu Thanh lắc đầu, nói.
- Thực ra những gì họ nói không phải không có lý.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi....
Dương Liễu Thanh đứng lên, đi vào trong điện, nói:
- Vô luận như thế nào thì sau này ta vẫn phải truyền vị, Hoàng Đế đời tiếp theo của Võ Quốc chắc chắn phải có huyết mạch của Dương
thị....
Lão giả âm trầm một lát, hỏi.
- Trong những người họ vừa đề nghị, có người người vừa ý không?
Dương Liễu Thanh lắc đầu.
Lão giả cúi đầu xuống, như suy nghĩ gì đó.
Trong đầu hắn hiện ra một bóng người, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
- Hỗn trường tiểu tử kia khi đó tích cực như vậy, hiện giờ lại chạy đi đâu không thấy....
- Bộ y phục này cũng khá đẹp đấy.
Một giọng nói đột ngột vang lên trong điện.
Lông tơ Dương Vạn Lý đột nhiên dựng đứng, hắn lập tức đưa mắt nhìn về một hướng.
Ngay sau đó, hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó biểu tình trên mặt càng thêm khiếp sợ.
- Ngươi, ngươi đột phá rồi....
Trên mặt Dương Liễu Thanh lộ ra vui mừng, nàng vội vàng đi tới gọi:
- Sư phụ.....