Chương 1192: Thiết Côn, Thiếu Niên
Chương 1192: Thiết Côn, Thiếu Niên
Tôn Đại Thánh là nhân vật bên trong Tây Du Ký", vở kịch "Tây Du Ký" ở bên trong Câu Lan thường xuyên có thể nghe được.
“Tây Du Ký” nói, Tôn Đại Thánh thần thông quảng đại, lên trời xuống đất, không gì không làm được, có thể Thất Thập Nhị Biến, có cả
Hỏa Nhãn Kim Tinh, biết luôn Cân Đẩu Vân.
Hắn gần như là đối tượng hâm mộ của tất cả trẻ nhỏ.
Có bao nhiêu nam hài tử trong tay cầm gậy gỗ, hô to một tiếng "Ta Lão Tôn đến đây, đã tự mình thôi miên nghĩ rằng mình là Tôn Ngộ
Không.
Cho nên khi vị ca ca kia trong tay khua cây gậy mà cứu được nàng, sau này tiểu cô nương ấy đương nhiên cho hắn là Tôn Đại Thánh.
Bị tiểu cô nương tán thưởng một câu, thiếu niên sắc mặt hơi đỏ lên, lại nhìn đến trên mặt đất không còn mảnh giáp mứt quả tán lạc nào, hơi đau lòng.
Phụ nhân nọ lúc này đã xông lại, một tay ôm lấy tiểu cô nương trong ngực, lo lắng hỏi.
- Nha đầu, Con không sao chứ?
Tiểu cô nương bèn nâng lên bàn tay nhỏ mũm mĩm, giúp phụ nhân lau đi nước mắt trên mặt:
- Mẫu thân, con không sao, vị đại ca ca này đã cứu con.
Phụ nhân nghe vậy mới hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía người thiếu niên, hét một câu.
- Ân công, người đi nhanh đi, kẻ kia là tiểu công tử của Trương gia, Trương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thiếu niên xem như không quan trọng lắc đầu, cậu lên tiếng.
- Bọn hắn đến bắt ta, ta sẽ đánh bọn hắn, bọn hắn đến một người ta đánh một người, đến hai người ta đánh hai người, đến bao nhiêu ta đánh bấy nhiêu, các ngươi hãy đi nhanh đi, ta không muốn liên lụy các ngươi.
- Ân công.
Phụ nhân sắc mặt lo lắng, đang muốn mở miệng, phía trước đã truyền đến âm thanh ồn ào.
Một đội nha dịch tách đám người ra rồi bước tới, lười nhác nói:
- Xảy ra chuyện gì, sao đều tụ ở chỗ này làm gì?
Một người cầm đầu thoáng nhìn gã thanh niên nằm trên mặt đất, vẻ lười nhác trên mặt đột nhiên biến mất, kinh hoàng hô.
- Trương Công tử, Trương Công tử ngài làm sao!?
Lúc này, cái họ Trương Công tử kia, đã đau đến ngất đi.
Một người vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra một phen, liếm liếm bờ môi hơi phát khô, nói.
- Triệu bộ đầu, Trương Công tử hắn, tay chân toàn là thương tích.
Triệu bộ đầu nhìn qua Trương Công tử vặn vẹo tứ chi, run giọng:
- Còn, còn sống không?
Người kia gật đầu đáp:
- Còn hơi thở.
Triệu bộ đầu tàn nhẫn đạp hắn một chân, quát:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đưa Trương Công tử đi tìm đại phu!
Chờ đến lúc hai người cẩn thận nâng lên người thanh niên kia đã rời đi, Triệu bộ đầu mới liếc nhìn quanh bốn phía, cả giận hô to.
- Đây là ai làm?
Một xác ngựa chết nằm ngay ở giữa đường.
Một thiếu niên tay cầm thiết Côn lại đứng trước xác ngựa đó.
Triệu bộ đầu nhìn khoảng cách từ xác ngựa đến chỗ đây, nói ít cũng phải CỠ xa năm, sáu trượng, khó trách công tử nhà họ Trương bị ngã thành cái dạng kia.
Khoảng cách xa như vậy mà không ngã chết, thì đã coi như hắn phúc lớn mạng lớn.
Triệu bộ đầu lại đi đến bên người thiếu niên này.
Hắn xem xét xác ngựa nằm trên mặt đất, lại nhìn thiết Côn trong tay thiếu niên, tâm lý hơi bỡ ngỡ, liền cưỡng ép bản thân nhấc lên dũng khí:
- Là người làm?
Thiếu niên chỉ nhìn hắn đáp:
- Hắn phóng ngựa ở đầu đường, sẽ thương tổn người qua đường.
- Nhưng ngươi cũng không thể làm như vậy!
- Giọng nói Triệu bộ đầu đề cao mấy phần.
- Ta không ngăn cản hắn, ngựa hắn sẽ đâm chết người
Thiếu niên tay cầm thiết côn lên lại buông xuống, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố đất không cạn.
Triệu bộ đầu liếc qua hố đất bỗng nhỏ giọng lại:
- Cái kia, vậy ngươi cũng không thể như thế đả thương người ta.
- Lúc ấy không kịp.
Thiếu niên giải thích.
- Ta chỉ giết ngựa, còn hắn tự mình bay ra ngoài.
Triệu bộ đầu trừng to mắt, khẽ quát:
- Ngươi không giết ngựa, Trương công tử có thể bay ra ngoài sao?
- Vậy ta mặc kệ.
Thiếu niên nhìn hắn, lại nhìn người qua đường xung quanh, nói tiếp:
- Ta không đụng hắn, họ đều có thể làm chứng.
Triệu bộ đầu hơi đau đầu bèn liếc nhìn hắn:
- Coi như ngươi không có giết người, giết ngựa là không đúng, vị thiếu hiệp kia, không bằng cùng chúng ta đi nha môn một chuyến, chúng ta sẽ từ từ nói, như thế nào?
Thiếu niên lắc đầu, từ chối.
- Ta không đi, trong nha môn không có người tốt.
Triệu bộ đầu lại dọa dẫm.
- Chống lệnh bắt người là đại tội.
Thiếu niên cầm thiết Côn lên trong tay rồi đi loanh quanh, vẫn bộ mặt tự tin hô lớn:
- Các ngươi tới đi, ta không sợ.
Bọn bộ khoái còn đang vây bên người hắn không khống chế được liền lui lại một bước, họ đang sợ hãi.
Cây gậy kia xem qua là từ Tinh Thiết đúc thành, quơ múa một cái như quấy đều không khí bốn phía.
Một côn này đi xuống có bao nhiêu lực khí, nhìn cái đầu ngựa máu thịt be bét kia thì biết.
Họ không cảm thấy thân thể mình cứng hơn đầu con ngựa kia, chính là côn nọ nhẹ nhàng chạm một chút, chỉ sợ cũng sẽ gãy mất mấy chiếc xương sườn.
Một bộ khoái ngó sang phu nhân cùng tiểu nữ hài đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đột nhiên cất tiếng hỏi.
- Vừa rồi người kém chút bị đụng, là các ngươi?
Tiểu cô nương bèn gật đầu.
- Đại ca ca cứu ta, đại ca ca không phải là người xấu!
Bộ khoái nhìn Triệu bộ đầu, Triệu bộ đầu lập tức hiểu ý, nhìn sang phu nhân kia và tiểu cô nương, nói.
- Việc này đã có quan hệ với các ngươi, vậy phiền các ngươi đi cùng ta một chuyến đi.
Sắc mặt phụ nhân theo lời nói kia mà biến hóa.
Thiếu niên bước lên một bước, ngăn hai mẹ con phía trước lại.
Triệu bộ đầu thấy thế sắc mặt bỗng trầm xuống:
- Chẳng lẽ ngươi muốn công nhiên chống lại quan phủ?
Thiếu niên cúi đầu liếc qua hai mẹ con phía đối diện kia, lại nhìn về phía quan sai, khẳng khái nói.
- Ai làm nấy chịu, không liên quan tới họ, ta và các ngươi cùng đi.
Triệu bộ đầu trên mặt tươi cười.
- Vậy làm phiền thiếu hiệp đi cùng chúng ta một chuyến.
Thiếu niên cầm trong tay thiết côn đi ở phía trước.
Triệu bộ đầu lại ngó sang một gã tùy tùng đứng sau lưng, nhỏ giọng phân phó:
- Trông chừng hai mẹ con này, đừng để họ chạy thoát.
Nói xong lại chỉ chỉ một người khác,
- Nhanh đi báo tin cho Trương phủ!
An bài tốt những chuyện này, hắn mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên phía trước, khóe miệng khinh thường giật nhẹ.
Cầm một cái thiết côn, thì thật coi mình là Tôn Hầu Tử?
Chờ đến nha môn, nhìn hắn còn càn rỡ thế nào nữa?
Chờ những người này rời đi, đám người rốt cuộc bắt đầu trở nên ồn ào.
- Ai, vị thiếu hiệp kia thân thủ không tệ, nhưng quá lỗ mãng.
- Đắc tội Trương phủ, đáng tiếc.
- Hắn không nên đi nha môn, chỗ kia, đi vào coi như ra không được.
Mọi người đối với vị thiếu niên vừa rồi tay cầm thiết Côn, thời khắc mấu chốt đứng ra lên tiếng, đều là vô cùng tiếc hận.
Phía sau đám người, Lý Dịch nhìn sang Như Nghi khẽ hỏi.
- Ta không nhìn lầm chứ, tại sao tiểu tử thúi kia lại ở chỗ này?
Như Nghi cũng như hắn hơi kinh ngạc, sau đó thì lắc đầu.
- Không biết những năm nay trên người hắn xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự hắn đã lớn rồi.
Lý Dịch cười nói.
- Tiểu tử thúi đó tuy tinh nghịch, nhưng vẫn có trách nhiệm.
- Chúng ta mau đi nhanh đi. Nếu không hắn có thể chịu khổ.
Lý Dịch gật đầu, nhìn những bộ khoái đó đã biến mất không còn phương hướng, nhịn không được thở dài.
Dưới chân Thiên tử, Thiên nữ, vậy mà chuyện này lại trắng trợn xảy ra.
Sư điệt này thật đúng là không xứng chức Hoàng Đế.
Hai người theo các nha dịch kia, hướng quan viên đi đến chỗ cửa thành.
Vệ Lương, Trần Thanh, Phiền Kiều - ba người họ ngẩng nhìn mặt trời gay gắt, sau nhìn về phía trước đường đi, Con mắt đã trông mòn.
Không biết qua bao lâu, Phiền Kiều nhịn không được lau mồ hôi, hỏi:
- Có phải bệ hạ đã lầm thời gian hay không, đều đã một canh giờ, sao Cảnh Vương vẫn chưa tới?
Trần Thanh cũng lau đi một dòng mồ hôi, tiếp lời:
- Chờ một chút đi.
Trương phủ.
Người thanh niên tử chị đứt đoạn rốt cuộc đã tỉnh, nhưng mà tỉnh lại còn không bằng hôn mê, nằm ở trên giường, rủ thảm không thôi.
Trong phòng, người phụ nhân càng khổ sở đến chảy nước mắt.
Nàng lau nước mắt, nhìn sang nam tử trung niên bên cạnh lại khóc kể lể:
- Lão gia, là ai đánh Thần nhi thành cái như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua hắn!
Nam tử trung niên trầm mặt, đi đến trước giường, chém một cái thủ đao lên trên cổ người thanh niên kia, trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía một vị nam tử trẻ tuổi khác, truyền lệnh:
- Chuyện này, người tự mình đi xử lý.
- Vâng, phụ thân.
Nam tử trẻ tuổi thưa một tiếng rồi cũng chạy ra khỏi phòng.
Khi hắn đi ra khỏi cửa phủ, vừa vặn đụng phải một người khác.
Thanh niên kia nhìn hắn bên kinh ngạc hộ:
- Ngươi đi đâu, ta đang muốn cùng người uống rượu đây!
- Có một số việc muốn đi xử lý
Nam tử trẻ tuổi nhìn người thanh niên kia, lại nói:
- Nếu ngươi không bận chuyện gì, không ngại cùng đi với ta?
Thanh niên này gật đầu biểu hiện đã đồng ý.
- Vậy nhanh lên một chút, ngày hôm nay thúc thúc ta có việc sớm nên mới ra ngoài, không biết lúc nào trở về, không thể để ngài phát hiện ta đã trộm chuồn đi.