Chương 1193: Còn Có Đồng Bọn!
Chương 1193: Còn Có Đồng Bọn!
- Thiếu hiệp, chuyện này... trên công đường không thể mang binh khí.
Một tên lính đi đến bên cạnh thiếu niên, cười một cái rồi muốn lấy đi vũ khí trong tay hắn.
Tay thiếu niên nắm chặt lấy vũ khí, tên lính kia dùng hết sức lực toàn thân nhưng vũ khí vẫn không nhúc nhích tí nào
Tên lính kia há hốc mồm:
- Thiếu hiệp, chuyện này...
Thiếu niên rốt cuộc cũng buông tay ra. Tên lính đó dùng hết sức lực mới đưa được cái vũ khí kia nhấc qua vừa, sắc mặt đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên đó thì càng thêm hoảng sợ.
Một nam nhân mặc quân phục ngồi trên công đường đập đập kinh đường mộc hỏi:
- Dưới đường là người nào, đã phạm tội gì?
Triệu bộ đầu tiến lên một bước về phía trước khom người nói:
- Bẩm Chu đại nhân, người này hành hung, đánh chết ngựa của tiểu Công tử Trương gia, còn làm tiểu công tử Trương gia bị trọng
thương nên thuộc hạ mang hắn về.
Ánh mắt Chu Huyện Lệnh nhìn về phía thiếu niên bên dưới, hỏi:
- Phạm nhân dưới công đường, người tên gì?
Thiếu niên nhìn hắn, bình tĩnh nói.
- Liễu Tiểu Hổ.
Chu Huyện Lệnh lần nữa vỗ kinh đường mộc, lớn tiếng nói:
- Phạm nhân Liễu Tiểu Hổ, vì sao ngươi lại hành hung đả thương người bên đường?
- Hắn phóng ngựa trên đường lớn.
Thiếu niên giải thích.
- Xém chút đụng trúng người khác, ta chỉ đánh tổn thương ngựa, không làm hại người.
Chu Huyện Lệnh cả giận nói:
- Ngươi trực tiếp gây thương tích cho ngựa, gián tiếp đả thương cho người, cái này có gì khác nhau?
- Có khác nhau.
Thiếu niên nói một cách rõ ràng có trật tự.
- Hắn phóng ngựa trên đường lớn. Mọi người đều có thể ngăn lại, ta đang cứu người không phải đang đả thương người.
Chu Huyện Lệnh nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.
Thiếu niên này khó chơi, quan trọng là lời hắn nói còn rất có đạo lý.
Trên đường phố Hoàng Đô, làm sao có thể để người khác phóng ngựa tùy ý?
Nếu như bị cấm quân gặp được thì cho dù bị bắn giết trên đường cũng không tính quá phận.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người phóng ngựa là tiểu công tử Trương gia. Trương gia đó là nhà như thế nào chứ, nhà có công lao lập quốc, nhà có thể ngang nhiên tồn tại ở Hoàng Đô.
Huống chi bây giờ là nữ hoàng cầm quyền. Một mạch hoàng tộc Dương thị đã bị tên bạo quân chết rồi kia truy sát hầu như không còn ai, chỉ còn lại một mình nữ hoàng bệ hạ.
Đời Hoàng Đế tiếp theo chắc chắn sẽ có một nửa huyết mạch khác, còn không biết chọn từ quý tộc nhà cao cửa rộng nào vậy mà hắn lại dám đắc tội người Trương gia đang cực kỳ có hy vọng.
Chu Huyện Lệnh đau đầu khi nghĩ đến những chuyện này thì đã có hai người từ bên ngoài đi vào
Lúc thăng đường bên trong công đường không được phép đi lại. Trên mặt Chu Huyện Lệnh dâng lên mấy phần giận dữ, vừa mới cầm lấy Kinh Đường Mộc thì nhìn thấy khuôn mặt hai người kia, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái rồi lại nhẹ nhàng buông vật đang cầm xuống.
Hắn lập tức đi đến dưới đường, cười nói:
- Trương Công tử, Trần công tử, hai vị đại giá quang lâm, bàn huyện không tiếp đón từ xa được... không tiếp đón từ xa...
Vị này Trương Công tử, chính là đại công tử Trương gia, hắn không thể không cẩn thận đối đãi.
Còn về vị kia thì càng không được.
Công tử Trần Tuấn Trần chính là cháu ruột của tướng quân Trần Thanh Trần, Trần tướng quân theo nữ hoàng đánh từ Thương Châu đến nơi đây, lại nâng đỡ cho nữ hoàng. Được nữ hoàng cực kỳ coi trọng.
Trần tướng quân không có con trai nên trong lòng luôn coi đứa cháu ruột này như Con nối dõi của mình mà đối đãi, tiền đồ sau này của Trần Tuấn tất nhiên sẽ không thể đếm được.
Người trẻ tuổi họ Trương nhìn Chu Huyện Lệnh, từ tốn nói:
- Xá đệ bị người bên đường hành hung, bản thân bị trọng thương, phụ thân đại nhân để ta tới nơi này xem thử, Chu đại nhân cứ tiếp tục thẩm án không cần phải để ý đến chúng tôi.
Trong lòng Chu Huyện Lệnh thầm mắng, tiểu tổ tông này ngược lại nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, cái gì gọi không cần phải để ý đến họ, họ đều đứng ở chỗ này, làm sao có thể mặc kệ cho được?
Trên mặt hắn tươi cười, phân phó nha dịch sau lưng nói:
- Chuyển hai cái ghế tới cho hai vị công tử.
Sau đó, hắn đi đến công đường lần nữa, bỗng nhiên vỗ kinh đường mộC, cả giận nói.
- Phạm nhân Liễu Tiểu Hổ, ngươi tùy ý đả thương người khác gây nên người trọng thương, cuối cùng có nhận tội hay không?
Thiếu niên nhìn hắn, nói:
- Ta không có gây thương tích cho người nào cả.
- Trước Con mắt bao người, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn dám ngụy biện!
Trên mặt Chu Huyện Lệnh lộ ra sắc mặt giận dữ, lấy từ bên trong thùng thăm ra một cây xâm, ném xuống dưới đường, nói:
- Đánh trước hai mươi gậy!
Liễu Tiểu Hổ không phục nói.
- Ta không có tội, tại sao đánh ta?
Hai tên nha dịch từ bên cạnh đi tới, ấn lấy bả vai hắn, hai cánh tay hắn nhẹ nhàng hất lên trực tiếp ném hai cánh tay hai người kia ra.
Chu Huyện Lệnh bị kinh ngạc, lớn tiếng nói:
- Ngươi là người xấu còn dám làm loạn công đường. Nhanh! Người đâu mau tới đây bắt hắn lại cho ta!
Hơn mười nha dịch hô nhau mà lên, ba chân bốn cẳng, Liễu Tiểu Hổ đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, hắn trực tiếp giơ lên đạp vào một người, nhất thời có mấy người bị hắn đập ngã. Những người còn lại càng ngây người tại chỗ, không dám lên trước một
bước.
Lực của thiếu niên này lớn vô cùng, giống y như dã thú, hơn mười người còn không đè được hắn, họ đi lên chả khác nào bị đánh thêm.
Liễu Tiểu Hổ đi lại cầm lấy vũ khí trước mặt, tay nắm chặt, tàn nhẫn đập mạnh lên mặt đất, mọi người chỉ cảm thấy cả cái công đường đều bị chấn động.
Hắn liếc nhìn liếc xung quanh, nói:
- Các ngươi cùng lên đi!
Trần Tuấn và cái vị thanh niên họ Trương kia ngồi vừa trên công đường nhìn thấy một màn này, trên mặt không hề lộ ra kinh hoàng hoặc sắc mặt giận dữ ngược lại là cười rộ lên.
Chu Huyện Lệnh lại không vui vẻ như vậy, khi nói chuyện đều đang run rẩy:
- Ngươi... ngươi đây là muốn tạo phản sao?
Hắn nhìn nha dịch đứng ở nơi đó ngừng bước không tiến lên, cả giận nói:
- Đều thất thần làm gì, còn không mau gọi thêm người đến!
Quân lính ở Huyện nha và nha dịch cộng lại chỉ có hơn mười người. Cũng không phải tất cả họ đều ở trong huyện nha, trong thời gian ngắn chỉ có thể tụ tập được hơn hai mươi người. Nhìn thấy thiếu niên tay cầm vũ khí đứng trong nội đường, không ai dám lên trước.
Thật sự là vũ khí trong tay hắn quá dọa người, đây vốn dĩ không phải người mà là dã thú.
Chu Huyện Lệnh nhìn cục diện giằng co, lập tức đi xuống, đi đến bên cạnh hai tên công tử trẻ tuổi, khổ sở nói:
- Trương Công tử, Trần Công tử, các ngươi nhìn... chuyện này...
- Không sao.
Trần Tuấn cười nói:
- Cách nơi này mấy trăm bước phía xa là cổng thành, ngươi sai người gọi quân trấn thủ tới không phải được rồi hay sao?
Chu Huyện Lệnh nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nói:
- Hạ quan phải người đi ngay đây!
Trần Tuấn ném một tấm lệnh bài cho hắn, cười nói:
- Cầm cái này cho thuận tiện.
- Đa tạ công tử!
Chu Huyện Lệnh chắp tay tiếp nhận lệnh bài, đem giao cho một tên lính, nói:
- Nhanh! Nhanh đi mời thủ quân qua đây giúp đỡ!
Vừa khác, Triệu bộ đầu nhìn thiếu niên kia, run giọng nói:
- Ngươi... ngươi buông cây gậy kia xuống cho ta, ngươi đây là đang tạo phản... tạo phản người biết không, muốn mất đầu có đúng không?
Thiếu niên không muốn động đậy, một tay đi loanh quanh cầm cây gậy kia dọa mười mấy tên nha dịch lui một bước lần nữa.
- Mấy năm không gặp, tiểu tử thúi nhà ngươi cũng học được chút bản lĩnh rồi.
Một âm thanh truyền đến từ phía sau lưng mọi người, những nha dịch đó quay đầu lại thì thấy có người đi tới, lập tức tránh ra chừa lại một con đường.
Liễu Tiểu Hổ nhìn thấy có hai bóng người từ bên ngoài đi vào, hơi khó có thể tin được, Xoa xoa con mắt sau đó vũ khí trong tay rơi xuống mặt đất.
- Như... Như Nghi tỷ, tỷ phu...
Lý Dịch đi tới, vỗ đầu hắn, nói:
- Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi cũng đã cao lớn mạnh mẽ như vậy rồi.
Vũ khí trong tay Liễu Tiểu Hổ rơi xuống mặt đất, hai nha dịch thấy thế vội vàng xông lên trước nhanh chóng mang nó ra ngoài.
Chu Huyện Lệnh nhìn thấy nha dịch của mình còn sững sờ đứng nguyên một chỗ, lớn tiếng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh bắt chóng lấy hắn, sống hay chết không cần lo!
Một bọn nha dịch nghe vậy, nhao nhao rút binh khí trong tay ra, khua tay xông lên.
- Tỷ phu, cẩn thận
Trên mặt Liễu Tiểu Hổ rốt cuộc xuất hiện tia bối rối, bảo vệ trước mặt Lý Dịch.
Lý Dịch cười cười, đi đến trước mặt hắn tiện tay túm lấy một thanh đao của tên lính, dùng lưỡi dao đập choáng hai tên lính, bên phía Như Nghi đã ngã xuống mười tên.
Chu Huyện Lệnh thấy thế, sắc mặt đại biến, bật thốt lên.
- Hắn còn có đồng bọn!