10 giờ đêm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng xe cộ inh ỏi vang lên trên con phố cổ yên tĩnh, nơi đây đã lâu không náo nhiệt như thế.
Lúc bấy giờ, đèn sáng rực rỡ, cả một khu phố cổ như bừng lên sức sống.
. . .
Trước cửa nhà Trương gia.
Lý Hạo lặng lẽ nhìn cảnh này, trước đây hắn chỉ muốn chính mình thật khiêm tốn, thật mờ nhạt. Không hi vọng sẽ khiến bản thân quá nổi bật, nhưng hiện giờ tình hình đã khác. Kể từ khi chính thức tiếp xúc với huyết ảnh thì Lý Hạo đã dần thay đổi ý định.
Làm lớn chuyện cũng là một loại hình thức khác của việc điệu thấp mình.
Hắn phải phô trương đến mức làm cho tất cả mọi người đều biết đến việc hắn đang muốn tìm ra thủ phạm để báo thù cho Trương Viễn, không có mục đích hay phát hiện gì khác lạ, phải nhờ đến ngoại lực, không biết nguy cơ sau lưng, không biết nội tình, cứ thế khổ sở đánh đông đánh tây.
Lý Hạo như vậy rất có thể chính là một Lý Hạo mà những kẻ đó muốn thấy.
Trẻ người non dạ, bốc đồng, liều lĩnh nhưng tràn đầy nghĩa khí.
Có đầu óc nhưng không biết nhìn ra đại cục.
Có chút khôn vặt nhưng không có trí tuệ sâu sắc.
Đây là hình tượng mà Lý Hạo muốn xây dựng!
Hạ thấp cảnh giác của đối thủ, nhưng cũng không tới nỗi làm cho người ta cảm thấy hắn đặc biệt ngu ngốc, vì nếu quá ngu ngốc thì làm sao Lý Hạo có thể lọt vào mắt xanh của Viên Thạc được, như vậy thì giả dối quá rồi.
Đi chưa tới một bước, Lý Hạo đã suy nghĩ xem bước này mình sẽ được gì mất gì.
Rõ ràng là hắn chỉ lấy đi một viên đá nhỏ nhưng hắn lại làm ra rất nhiều chuyện phô trương, dấy lên mưa gió toàn thành.
Động tĩnh lớn như thế cũng chỉ vì che lấp một viên đá nhỏ, chuyện này mà có truyền đi thì người bình thường e rằng chẳng ai tin, đây là kết quả Lý Hạo cần, càng phóng đại càng không ai nghĩ tới phương diện như vậy.
Ầm ầm ầm!
Tiếng giày da giẫm trên mặt đất truyền đến, một đội tuần kiểm vũ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây toàn bộ phố cổ, ngay sau đó, cửa nhà Trương gia đều là tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti.
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti không đến.
Tuy nhiên Lý Hạo đã nhanh chóng nhận ra người đàn ông cường tráng trước mặt đoàn người, đây là đội trưởng đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti, thậm chí có thể nói người này là vị chỉ huy chân chính thứ hai trong cơ quan của hắn.
Nghe nói là ngang hàng với trưởng phòng Cơ Yếu - Vương Kiệt, nhưng trên thực tế quyền hạn lại hoàn toàn khác biệt.
Vóc dáng của đội trưởng đội chấp pháp Lưu Long cũng không nhỏ.
Ông ta không mặc quần áo tuần kiểm màu đen mà là mặc thường phục, bên ngoài còn khoác áo gió, vào cái mùa này trông không mấy thích hợp.
Tuy nhiên Lý Hạo biết bên dưới lớp áo gió ấy có thể là một đống vũ khí dày đặc.
Hắn biết rõ phong cách của vị này.
Một người rất cứng rắn và mạnh mẽ.
Tuần Kiểm Ti vẫn rất có địa vị ở Ngân Thành, vị đại đội trưởng này nắm trong tay vô số sinh mệnh.
"Lý Hạo là ai?"
Lưu Long bước tới, đôi giày da của ông ta còn giẫm vỡ cả hòn đá trên mặt đất, ánh mắt nhìn Lý Hạo từ xa chợt lóe lên một tia sắc bén!
Lợi hại!
Cao thủ!
Người của Tuần Kiểm Ti có thể không có năng lực thần bí, tuy nhiên vẫn tồn tại một số cao thủ chiến đấu và cao thủ thực chiến lấy một địch mười.
Đội trưởng đội chấp pháp hiển nhiên không phải kẻ yếu.
"Báo cáo, em là Lý Hạo!"
Lý Hạo nhanh chóng bước tới, thẳng lưng ưỡn ngực, thanh âm dứt khoát.
"Tuần kiểm cấp ba phòng Cơ Yếu Tuần Kiểm Ti Ngân Thành! Nhận lệnh điều tra, báo cáo đội trưởng Lưu!"
"Hừ!"
Lưu Long hừ lạnh một tiếng, giọng nói đặc biệt lạnh lùng nghiêm nghị.
Giống như một thanh kiếm sắc bén, ông ta liếc mắt nhìn Lý Hạo, trong đó mang theo một chút uy nghiêm cùng tức giận: "Lý Hạo, cậu đúng là nỗi sỉ nhục của Tuần Kiểm Ti!"
Lý Hạo cau mày.
Giọng nói của Lưu Long rất lớn, mang theo vài phần tức giận, giống như hổ gầm, ông ta thậm chí còn không quan tâm có ai nghe thấy hay không.
"Tuần Kiểm Ti là gì? Đây là cơ quan chấp pháp! Là cơ quan chấp pháp quan trọng và duy nhất ở Ngân Thành! Là thành viên của Tuần Kiểm Ti, bất kể có phát hiện gì, có nguy cơ gì, ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp tìm kiếm sự trợ giúp thông qua Tuần Kiểm Ti!"
"Tại sao lại thông qua người ngoài can thiệp vào việc chấp pháp của Tuần Kiểm Ti?"
Lưu Long quát lớn, ông bước đến gần Lý Hạo, bước chân này như thể dài cả trăm mét, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
Trong lòng Lý Hạo chùng xuống.
Quả là cao thủ!
Hắn đã từng nhìn thấy Lưu Long nhưng chưa từng thấy ông ấy ở trạng thái này, trước đó Lý Hạo còn cho rằng mình cũng có chút thân thủ, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương, hắn tin chắc mình còn chẳng thể rút súng kịp chứ đừng nói là nhắm bắn trúng ông ta.
Lưu Long cũng sở hữu năng lực thần bí?
Hay phải nói là khi một người bình thường rèn luyện đến cực hạn sẽ sinh ra một loại uy năng?
Lý Hạo có phần bị uy hiếp, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng run rẩy đáp: "Không dám! Vừa rồi em chỉ muốn cầu cứu lão sư, không ngờ lại khiến Tuần Kiểm Ti vào cuộc, bởi vì emkhông có bằng chứng cho nên không có mặt mũi đi nhờ Tuần Kiểm Ti giúp đỡ...”
Lưu Long hừ một tiếng, tỏ vẻ chấp nhận câu trả lời này, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt: “Không có chứng cứ thì đi tìm! Sao lại phải xấu hổ? Nói cho tôibiết, rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Hạo kìm nén chấn động trong lòng xuống, nghiêm mặt đáp: “Đây là một trong các vụ án tự thiêu mà em đã báo cáo lên Tuần Kiểm Ti, không biết đội trưởng Lưu đã biết chưa?"
“Biết rồi!"
“Emvà Trương Viễn là bạn thân, đêm nay em tới nhà của Trương Viễn là muốn kiểm tra thử xem có manh mối gì không, bởi vì em chắc chắn Trương Viễn bị ai đó giết chết, không phải do tai nạn..."
Lý Hạo bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Khi em đến nhà Trương Viễn thì phát hiện hình như thật sự có người đang theo dõi nơi này. Hơn nữa, em thường xuyên đến nhà cậu ấy nên nắm rất rõ cách bài trí trong nhà, chắc chắn đã có ai đó từng xáo trộn đồ đạc bên trong, không những thế, em còn tìm thấy một số dấu chân khả nghi trên bức tường bên ngoài sân.”
Lý Hạo nói nhanh: “Căn nhà này đã lâu không có người ở. Hầu hết những gia đình xung quanh cũng đã chuyển đi. Trương gia lại còn ở nơi sâu nhất của con phố. Theo lý mà nói thì không thể có người lui đến nơi đây mới phải..."
“Đưa tôi đi xem!"
Lưu Long đã hiểu rõ vấn đề. Dứt lời, ông bèn ra lệnh cho mọi người: “Phong tỏa toàn bộ khu phố cổ, tra xét từng nhà, hỏi xem có ai từng chứng kiến người lạ mặt nào lui tới quanh đây hay không!"
“Không cho bất luận kẻ nào rời đi! Chống cự thì đánh gục ngay tại chỗ!"
“Rõ!"
Đội ngũ lĩnh mệnh, cấp tốc hành động, di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc cả con phố đều trở nên huyên náo.
. . .
Lý Hạo dẫn Lưu Long đến một nơi tối tăm ở bức tường bên ngoài nhà họ Trương.
Không cần Lý Hạo nói gì thì thân là một tuần kiểm kỳ cựu, Lưu Long đã lập tức phát hiện trên mặt đất đúng là có vài vết chân nông, ông ta nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng, ánh mắt dần dần thay đổi.
“Hừ!"
Vài người tinh nhuệ trong đội chấp pháp vẫn luôn đi theo sau ông, lúc này đều im lặng chờ lệnh của đội trưởng.
“Ngô Siêu, cậu tới xem một chút!" Lưu Long gọi một người trong số đó tiến lên, người này có vẻ là dân chuyên nghiệp trong mảng điều tra, trên tay y đã đeo sẵn găng trắng, vừa nghe lệnh liền cúi xuống tỉ mỉ quan sát.
Một lúc sau, trong mắt Lý Hạo chỉ là một dấu chân nhưng vị chấp pháp trung niên gầy yếu này lại cho ra rất nhiều thông tin.
“Nghi phạm là nam! Cao khoảng 1m8, cân nặng không rõ, vết chân khá nông, vết tích sâu nhất hẳn là để lại khoảng hai giờ trước. Nông nhất, có lẽ là hơn nửa năm."
“Thực lực không yếu, xét theo dấu chân để lại cũng không thấp hơn cấp hai, còn có thể mạnh hơn!"