Lưu Long biết Lý Hạo là nhân viên Phòng Cơ Yếu nên sẽ không hiểu rõ về việc phân chia cấp bậc, vì vậy bèn tốt tính giải thích: “Không dựa theo vũ khí hay những thứ tương tự mà chỉ đơn thuần là phân theo thân thủ, Đội Chấp Pháp sẽ phân loại những phần tử nguy hiểm thành 3 cấp!”
“Cấp 1 là mạnh nhất, cấp 3 là yếu nhất!"
“Bất cứ ai có thể trực tiếp giết một thành viên trong Phòng Cơ Yếu của ngươi đều là tội phạm cấp ba!"
Lý Hạo hơi lúng túng, khẽ nói nhỏ: “Phòng Cơ Yếu của chúng ta có 28 người, còn có một vài lão tuần kiểm..."
Nói cách khác, phải chăng Lưu Long đang phóng đại?
Lưu Long không chút khách sáo, thẳng thừng chế nhạo: “Vương Kiệt, trưởng Phòng Cơ Yếu của cậu trước kia cũng không yếu, tính ra cũng có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không lên được vị trí trưởng phòng! Nhưng kể từ khi ông ta được chuyển đến Phòng Cơ Yếu thì đã sớm không còn rèn luyện ngày ngày nữa. Bây giờ chỉ tính riêng Đội Chấp Pháp của ta, ngay cả một thành viên bình thường nhất cũng có thể lấy mạng Vương Kiệt, chớ nói chi những phần tử chúng ta đã chỉ định là nguy hiểm!”
“Cậu nên hiểu rằng không phải tất cả những tên đạo tặc đều đáng được chúng ta phân loại là nguy hiểm. Cho nên phàm là kẻ có thể được phân loại đều cực kỳ nguy hiểm!"
“Ba năm trước, ở Ngân Thành đã xảy ra một vụ thảm sát. Tên khốn tay không tấc sắt đã giết chết 32 người nhà họ Hồ chỉ trong một đêm mà chúng ta cũng chỉ xếp hắn ở cấp 3!"
“Ở Ngân Thành nhiều năm qua, những tên tội phạm có thể được phân cấp không có mấy ai đâu."
Nghe tới đây, Lý Hạo đã sáng tỏ.
Những tên tội phạm cấp ba thực sự đã rất khủng khiếp.
Tất nhiên, đây là tiêu chuẩn xếp loại của Đội Chấp Pháp chứ không phải tiêu chuẩn chung, trong Phòng Cơ Yếu cũng ít người đề cập đến.
Nghĩ đến lời Ngô Siêu nói ban nãy, dấu chân này có thể thuộc về kẻ cấp hai hay thậm chí cấp một, ánh mắt Lý Hạo không khỏi tối sầm, có điều thật lòng cũng không phải quá kinh ngạc, có lẽ kẻ kia là thần bí giả, trong khi cấp bậc mà Đội Chấp Pháp xác định chỉ là dành cho một số người bình thường.
Lý Hạo chỉ thấy ngạc nhiên bởi vì lời theo lời Lưu Long, chỉ mới tội phạm cấp ba thôi mà thực lực bọn họ đã mạnh như vậy, thế thì nói không chừng những kẻ có năng lực thần bí kia còn kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa, hắn càng ngạc nhiên hơn khi Ngô Siêu có thể phán đoán được nhiều thứ chỉ bằng cách nhìn vào dấu chân.
Lúc này, người đàn ông trung niên gầy gò tên Ngô Siêu kia chợt liếc nhìn Lý Hạo, nở nụ cười có phần khiến người khác phát sợ, y thì thầm: “Có phải đồng chí Lý đang cho rằng tôi chỉ nói hưu nói vượn?"
Lý Hạo giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không phải, em chỉ thấy tò mò về bản lĩnh của Ngô đại ca thôi."
“Học viên từ Ngân Thành Cổ Viện mà lại khiêm tốn như vậy sao?"
Ngô Siêu cười khẽ: “Học viên cổ viện đều mắt cao hơn đầu, trông ngươi thật khác bọn họ. Hừm, cũng đúng, dù sao ngươi đã bỏ học cả năm nay, hơn nữa hiện tại còn là người của Tuần Kiểm Ti!"
Như cố ý bộc lộ trước mặt Lý Hạo, Ngô Siêu nhẹ nhàng giẫm chân một cái, nhảy lên cực cao rồi lập tức tiếp đất, để lại một dấu chân khá rõ.
Lúc này, Ngô Siêu liền nói: “Những người có kỹ năng khác nhau sẽ có phản ứng khi tiếp đất khác nhau, độ sâu khi để lại dấu chân cũng khác biệt, thậm chí cả phần trước và sau của toàn bộ dấu chân, phần nào rơi trước, tư thế cụ thể hạ cánh ra sao cũng có thể được khôi phục!”
“Từ tư thế tiếp đất, tiến hành đẩy ngược trở lại thì chúng ta có thể phán đoán thêm thông tin... Dấu chân được tìm thấy trên hiện trường với các sắc thái khác nhau, khi tiếp đất, phải là dấu chân để lại do rơi từ độ cao vài mét. Nhưng nó không đủ sâu, có nghĩa là đối phương có thể dễ dàng điều khiển các cơ toàn thân...”
Y giải thích rất tỉ mỉ, trong những trường hợp bình thường, điều này là hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng vì Lý Hạo vốn là người của Tuần Kiểm Ti bọn họ, vả lại hắn còn là người giữ mối quan hệ chặt chẽ với cổ viện, thế nên ông ta kiên nhẫn nói thêm vài lời.
Lưu Long đứng bên cạnh cũng im lặng lắng nghe, không hề ngăn cản cấp dưới.
Chờ tới khi Ngô Siêu nói xong, Lưu Long mới đứng dậy đi tra xét tiếp, ông nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn về phía nhà cũ của Trương gia, lẩm bẩm: “Lá gan không nhỏ, sau khi giết người xong gã còn dám tới đây theo dõi nhiều ngày!"
Ngô Siêu khẽ cười, “Đội trưởng, đối phương to gan lớn mật không phải là chuyện bình thường sao? Đội Chấp Pháp Ngân Thành chúng ta... cũng chưa chắc có thể làm gì đối phương."
“Tại sao không?"
Ánh mắt Lưu Long nhất thời trở nên cực kỳ lạnh lẽo: “Có vài người luôn cảm thấy bản thân mình cao siêu nên không để kẻ khác vào mắt, nhưng những năm qua, Đội Chấp Pháp Ngân Thành chúng ta lẽ nào chưa từng giết những tên gia hỏa cao cao tại thượng kia?”
Lời này vừa nói ra, các thành viên khác trong Đội Chấp Pháp đều ưỡn ngực tỏ vẻ nghiêm nghị hơn hẳn.
Không ai chú ý tới sắc mặt Lý Hạo lúc này đang biến đổi.
Đây là có ý gì?
Có phải Lưu đội trưởng đang nói về thần bí giả?
Đội Chấp Pháp Ngân Thành đã từng giết thần bí giả ư?
Vừa lúc Lý Hạo nghĩ tới đây, Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn hắn.
Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn Lý Hạo.
“Tiểu tử, đôi lúc phải tin tưởng vào thực lực của Đội Chấp Pháp! Tôi biết cậu tìm Viên lão sư là vì có suy nghĩ của riêng mình, xem ra cậu cũng không ngốc, cậu tiêu tốn thời gian và sức lực tìm ra 6 trường hợp tự thiêu từ một biển hồ sơ vụ án đã xử lý. Điều đó có nghĩa rằng ngươi là một người kiên nhẫn và khôn ngoan! Tuần Kiểm Ti chúng ta cần một người cẩn thận như vậy!”
“Cậu không báo thẳng vụ án lên Đội Chấp Pháp có thể vì còn rất nhiều điều bận tâm, tôihiểu được!"
Giọng nói của Lưu Long cực kỳ lãnh đạm: “Có điều cậu phải nhớ cho kỹ, phép vua còn thua lệ làng! Dù cậu biết sáu vụ án này không phải chuyện người thường có thể làm được, thậm chí còn vượt qua cái gọi là tội phạm cấp một theo đánh giá của Đội Chấp Pháp bọn ta! Nhưng vậy thì sao?”
Tà khí trên người Lưu Long đột nhiên trở nên nồng đậm, mang theo một ít ý lạnh, áo gió bay lên.
“Ở Ngân Thành, cường long bất áp địa đầu xà. Không phải chuyện gì không có Tuần Dạ Nhân thì không thể làm được! Nói thẳng ra, số lượng kẻ yếu kém trong Tuần Dạ Nhân bị ta đây đánh qua cũng chẳng ít đâu."
(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó)
Một cái khịt mũi thể hiện sự bất mãn của vị đội trưởng này.
Lý Hạo kinh ngạc nhìn ông.
Thật hay giả vậy?
Mấu chốt là Lưu Long vậy mà thật sự nhắc đến Tuần Dạ Nhân, trực tiếp phá tan tâm tư của Lý Hạo.
Ông ta biết Lý Hạo đã đoán được điều gì đồng thời cũng cảm thấy vụ án này có liên quan đến sức mạnh thần bí, hiển nhiên, người đàn ông này cũng nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn không tìm đến Tuần Dạ Nhân, bộ dạng có vẻ như ông sẽ để cho Đội Chấp Pháp tự xử lý.
Sự tự tin ấy ở đâu ra?
Đại não Lý Hạo nhanh chóng xoay chuyển, giây tiếp theo, hắn tỏ vẻ xấu hổ khẽ đáp: “Ý của đội trưởng là sao, em không hiểu..."
“Dối trá!"
Lưu Long quát: “Có gì mà không hiểu! Một mình ngươi có thể phát hiện 6 vụ tự thiêu có nghi vấn trong vô số vô vàn vụ án 10 năm qua. Đọc qua nhiều hồ sơ như vậy, ngươi không hiểu thì ai hiểu? Đừng nói với ta rằng ngươi không biết sự tồn tại của Tuần Dạ Nhân! Không có gì phải kiêng kỵ, người khác không dám nói không có nghĩa là Tuần Kiểm Ti không dám. Dù Tuần Dạ Nhân có lợi hại đến đâu cũng vẫn có người quản thúc bọn họ.”
“Lý Hạo, nhớ cho kỹ! Tuần Kiểm Ti và Tuần Dạ Nhân tuy một sáng một tối, nhưng chung quy đều do bộ ngành thượng cấp quản lý. Nghiêm túc mà nói thì chúng ta đều là đồng nghiệp. Nói một chút thì sao, bọn họ có thể làm gì chúng ta? Điều đại cấm kỵ đầu tiên của Tuần Dạ Nhân chính là ra tay với người của mình, bọn họ không dám và cũng không bao giờ làm! Cho nên chỉ cần ngươi cư xử đúng mực không việc gì phải sợ Tuần Dạ Nhân, trực tiếp mắng bọn họ cũng chẳng thành vấn đề!”
“..."
Thật hay giả?
Tất cả mọi người đều kiêng dè, ngay cả việc nói ra ba chữ Tuần Dạ Nhân còn không dám, sao Tuần Dạ Nhân qua miệng Lưu Long lại thành ra như thể không đáng nhắc tới vậy?
Đúng lúc này, một nữ tuần kiểm tuổi không quá trẻ phía sau Lưu Long, cười tủm tỉm nói: “Nhóc, đội trưởng nói có hơi khoa trương, có điều ngài ấy nói không sai, cậu không cần quá kiêng kỵ bọn họ. Mọi người hiếm khi đề cập đến chỉ vì Tuần Dạ Nhân quá xúi quẩy. Mỗi lần xuất hiện nghĩa là đã xảy ra một vụ trọng án, là điềm báo không lành.”
“Nhảm nhí!"
Lưu Long hơi phẫn nộ vì lời nói của thành viên trong đội.
Nữ đội viên nở nụ cười, cũng không thèm để ý đến ông ta mà chỉ nhìn Lý Hạo: “Đội trưởng giải thích nhiều chuyện với ngươi như vậy, kỳ thực là muốn nói cho cậu biết Phòng Cơ Yếu quá vô vị, Tiểu Hạo, có muốn đến Đội Chấp Pháp không?”
Lần này Lý Hạo thực sự sửng sốt.
Gì nữa đây?
Lưu Long vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh nhưng giọng điệu đã hòa nhã hơn: “Ta thấy ngươi có chút thông minh, quan trọng là có lòng kiên nhẫn và nghĩa khí, coi như hợp mắt! Đến Đội Chấp Pháp sẽ cho ngươi làm tuần kiểm cấp hai, nhiệm vụ chủ yếu là phân tích vụ án...”
Nữ đội viên lại cắt ngang, nở nụ cười duyên dáng, “Nói đơn giản, Đội Chấp Pháp cần những nhân tài ưu tú, đặc biệt là người có học thức cao, có thể nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt trong hàng nghìn manh mối và kết nối chúng lại. Trong Đội Chấp Pháp hiện nay có nhiều kẻ thô bạo, toàn làm việc bằng kinh nghiệm và thân thủ, khả năng phân tích vụ án không mạnh. Đôi khi rõ ràng đã tìm thấy một số manh mối nhưng lại không thể tiếp tục truy tra nhiều hơn, dẫn tới đành phải từ bỏ rất nhiều vụ án.”
“Bao gồm cả vụ tự thiêu của Trương Viễn bạn ngươi cũng vậy. Thật ra Đội Chấp Pháp đã phát hiện ra một số manh mối từ một năm trước, nhưng họ không suy nghĩ được sâu sắc vào thời điểm đó. Với năm trường hợp còn lại, Đội Chấp Pháp không để tâm tới nên đã thất bại trong việc kết nối chúng với nhau. Bằng không đã sớm ra tay thụ lý chứ không phải đợi tới lúc này.”
Bọn họ thực sự tới đây để đào người?