Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Đội Chấp Pháp thực sự muốn kéo mình vào hàng ngũ của họ?
Nãy giờ Lưu đội trưởng cứ hay gắt gỏng khiến Lý Hạo cho rằng ông ta có nhiều điều bất mãn với mình.
Không nghĩ tới...
Lưu Long tằng hắng một tiếng, giữ nguyên nét mặt cứng ngắc mà thuyết phục hắn: “Cậu gia nhập vào đội chúng ta thì vụ tự thiêu mới có hy vọng được giải quyết nhanh hơn! Cho dù Đội Chấp Pháp thật sự không giải quyết được thì cùng lắm tìm Tuần Dạ Nhân đến xử lý. Chúng ta tìm bọn họ đó là chuyện đương nhiên, còn ngươi trông cậy vào Viên lão thì không biết ông ấy phải nợ ân tình của bao nhiêu người!”
Những lời này đồng loạt đâm thẳng vào lòng Lý Hạo!
Vị đội trưởng này không hề đơn giản!
Chỉ một câu như vậy thôi đã khiến Lý Hạo chùn bước, không dám nhờ Viên Thạc giúp đỡ nữa.
Lưu đội trưởng nói không sai, hắn tìm lão sư thì lão sư phải nợ ân tình người ta!
Lưu Long lại nói: “Chuyện này cậu tự mình suy xét đi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, đến được thì đến không thì thôi! Đội Chấp Pháp cũng không thiếu tinh hoa! Ưu tiên hàng đầu là phải bắt được tên kia. Thông báo cho mọi người cẩn thận một chút, đối phương là cao thủ, có thể còn là một thần bí giả!”
Dứt lời, Lưu Long liền quay đầu đi thẳng, không thèm để ý tới Lý Hạo nữa.
Lý Hạo vội vàng đuổi theo, nghĩ cách làm sao để vị này đồng ý san bằng khu nhà Trương gia.
Mặc dù đây là nhà của Tiểu Viễn nhưng người trong gia đình đều đã mất sớm, vì báo thù cho Tiểu Viễn, Lý Hạo tin rằng gã sẽ không để ý tới chuyện hắn muốn làm.
Lý Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì may sao Lưu Long đã chủ động hét lớn: “Nhanh chóng lục soát Trương gia! Nếu không tìm được manh mối hữu ích thì trực tiếp san bằng, đào ba tấc đất, vẫn không tìm được nữa thì phóng hỏa đốt nhà đi. Tôi muốn xem thử tên kia rình mò ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là muốn tìm cái quái gì? Ta cứ đốt hết, dù có là thứ mang siêu năng lực thì cũng phải xuất hiện!”
“..."
Lý Hạo thầm hít vào một hơi. Thoạt trông vị này hơi giống mãng phu, hóa ra thực tế… Đúng là mãng phu thật!
Tất nhiên đây cũng là một phương pháp tuyệt vời.
Không cần biết ngươi đang tìm gì, ta đã đốt hết, ngươi thực sự muốn thì sẽ xuất hiện, đúng không?
Không thể không nói phong cách phá án quyết liệt như thế rất hợp khẩu vị của Lý Hạo!
“Đội Chấp Pháp..." Lý Hạo cũng là một tuần kiểm, hiển nhiên không xa lạ gì với Đội Chấp Pháp.
Nhưng hôm nay hắn thật sự phải nhìn nhận lại Đội Chấp Pháp mà hắn từng cho là không đủ năng lực.
Đội Chấp Pháp do đội trưởng Lưu Long dẫn đầu thực sự kém cỏi như vậy sao?
Bất quá việc Đội Chấp Pháp giống hệt như một cái sàng cũng là sự thật.
Vụ án mà Lý Hạo vừa báo cáo lên đã bị rò rỉ trong nháy mắt, điều này cũng đồng nghĩa với việc bên trong Đội Chấp Pháp chính là một mớ hỗn độn.
Đúng lúc Lý Hạo đang suy nghĩ thì nữ đội viên ban nãy bỗng tiến lại gần Lý Hạo, mỉm cười nói: “Tiểu Lý, tính cách đội trưởng là vậy đấy, cậu đừng để ý! Cậu cũng là tuần kiểm, nên biết một số phong cách hành sự của Đội Chấp Pháp. Đội trưởng vẫn hy vọng cậu có thể đầu quân vào, chớ nhìn bộ dáng ông ta có vẻ hờ hững, thực tế rất hy vọng rằng cậu có thể trở thành đồng đội với chúng ta.”
“Chuyện này..."
Lý Hạo có chút bối rối, có cần thiết không?
Ta chỉ báo cáo có một vụ án thôi mà.
Nữ đội viên cười tủm tỉm thuyết phục: “Trước đây đội trưởng từng nói, Đội Chấp Pháp không thiếu thứ gì, không thiếu sức chiến đấu, không thiếu vũ khí, không thiếu uy quyền, nhưng chỉ thiếu một người thông minh và cẩn thận."
Lý Hạo còn chưa kịp nói gì thì nữ đội viên đã thở dài, lời nói nhàn nhạt vang lên bên tai Lý Hạo: “Trong Đội Chấp Pháp có không ít nội gián! Lưu đội trưởng nhiều lần muốn thanh lý môn hộ nhưng tiếc là hữu tâm vô lực, cần người năng lực tốt nhưng không tìm được ai, cũng không muốn làm tổn thương lòng người nên không thể điều tra với quy mô lớn... Ông ấy muốn cậu gia nhập có lẽ là cũng có mục đích này, mong cậu dùng trí tuệ điều tra cẩn thận từ vụ án tự thiêu, đồng thời từ đó có thể bóc kén tìm ra sâu mọt của Đội Chấp Pháp!”
Lý Hạo sửng sốt!
Thì ra Lưu Long đều biết!
Không chỉ biết rằng Đội Chấp Pháp có nội quỷ mà còn có tâm điều tra, có điều do còn nhiều kiêng kỵ nên vẫn chưa thể động thủ.
Khi Lưu Long mời chào mình, ông ta thực sự muốn để hắn làm một cây đao, đây đúng là điều mà Lý Hạo chưa bao giờ ngờ tới.
Thấy vẻ do dự trên mặt Lý Hạo, nữ đội viên bèn ra đòn sát thủ: “Nghĩ mà xem, vụ án của bạn cậu thật sự rất phiền phức. Đêm nay làm bộ làm tịch một xíu thôi, có lẽ cuối cùng vẫn cần sự can thiệp của Tuần Dạ Nhân. Nếu cậu gia nhập Đội Chấp Pháp thì sẽ có hy vọng được đồng hành cùng Tuần Dạ Nhân để tra án, bằng không nhân viên phòng Cơ Yếu không đủ tư cách tham gia!”
“Cậu vì bạn mình mà bỏ học tiến vào phòng Cơ Yếu điều tra vụ án năm xưa, một năm qua cũng đủ rồi. Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục ở trong phòng Cơ Yếu dưỡng lão sao?"
Lý Hạo lại lần nữa thất thần, hắn phát hiện đêm nay mình thất thần rất nhiều lần.
Đội Chấp Pháp mà Lý Hạo cứ ngỡ kém năng lực lại liên tục đánh đổ quan điểm của hắn hết lần này đến lần khác.
Không ai trong số những người này đơn giản cả.
Cho dù có đào người đi chăng nữa nhưng mỗi câu đều chạm đến tâm khảm của Lý Hạo.
Lúc bấy giờ, Lý Hạo đột nhiên có chút lo lắng, hắn đã sớm lấy Thạch Đao ra khỏi ống thông khói, sẽ không bị Đội Chấp Pháp phát hiện chứ?
Trước đây hắn chỉ lo việc bị nhóm huyết ảnh phát hiện nhưng lại chưa từng bận tâm đến Đội Chấp Pháp.
Thậm chí vừa rồi khi Lưu Long nói sẽ phá nhà đốt nhà, Lý Hạo còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bản thân.
Nhưng… hắn sai rồi. Đội Chấp Pháp có tìm ra vấn đề trên ống khói không?
Chuyện hắn lén thay thế một viên đá có thể che giấu bọn họ sao?
“Quên đi, dù sao mọi chuyện đều có thể đẩy lên người phe huyết ảnh, ta không biết, cái gì cũng không biết."
Lý Hạo thầm nhủ trong lòng, có điều đã nổi lên lòng kiêng kỵ với vị Lưu đội trưởng kia.
Quả nhiên làm người không nên đánh giá quá cao bản thân, hắn còn tưởng rằng mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì không ngờ Đội Chấp Pháp lại đánh hắn một phát trở tay không kịp.
Hắn đã ở trong phòng Cơ Yếu suốt một năm mà vẫn đánh giá thấp Tuần Kiểm Ti, đúng là sai lầm!
“Gia nhập Đội Chấp Pháp ư?"
Đội trưởng lãnh khốc bá đạo, nữ đội viên trông thì hiền hòa nhưng lời nói nào cũng như đâm thẳng vào tim, Ngô Siêu - người trong nháy mắt đã có thể nhìn ra vô số manh mối... Có cảm giác như Đội Chấp Pháp này toàn là ngọa hổ tàng long.
Ngay cả Đội Chấp Pháp mà ta từng đánh giá thấp đã lợi hại như vậy, vậy Tuần Dạ Nhân thì sao?
Lúc trước ta còn vọng tưởng muốn được gia nhập Tuần Dạ Nhân, hệt như kẻ điếc không sợ súng. Lý Hạo thật sự sợ có ngày mình chết mà cũng chẳng biết tại sao, những người này đều là cáo già, ở càng lâu với bọn họ thì Lý Hạo lại càng cảm thấy mình không thể che giấu bất cứ điều gì.
Không hiểu sao, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.
“Thế giới bên ngoài thật là kinh khủng, phòng Cơ Yếu đơn giản chỉ là sân chơi của trẻ con, vẫn là phòng Cơ Yếu thoải mái nhất!"
Lý Hạo lắc đầu nhìn Lưu Long trước mặt, bỗng nghĩ đến câu nói muốn muốn phóng hỏa đốt nhà ban nãy của ông ta, liệu có phải đang thăm dò mình hay không?
Từ nãy đến giờ ông ta chưa hỏi mình có phát hiện gì hay đã tìm thấy gì trong nhà chính, như thể không cần hỏi vậy.
Đã thế lại càng khiến mình kiêng kỵ hơn.
“Vừa rồi mình không lén lút cười trộm chứ? Hẳn là không!"
Lý Hạo suy nghĩ một chút, cũng may từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vẻ mặt lo âu sợ sệt, cho dù Lưu Long đã nói ra những điều hắn muốn làm thì sắc mặt hắn cũng không thay đổi, hừm, đáng biểu dương!