Cư xá Khải Minh.
Toà nhà số 6.
Dưới cầu thang tầng 1 của toà nhà số 6 có cái ổ chó đơn giản, khá bẩn, còn bốc mùi hôi.
Đây là nhà của Hắc Báo.
Về phần nhà của Lý Hạo là của Lý Hạo, trước kia ban ngày đi làm hắn sẽ không cho Hắc Báo vào nhà, hơn nữa nếu để ở trong nhà, Hắc Báo chưa hẳn đã chịu, ai có thời gian dắt chó đi dạo, Hắc Báo đều tự mình đi dạo.
Trong hai ngày qua, Lý Hạo để Hắc Báo ở nhà đợi, nhìn xem có thể rình được Hồng Ảnh hay không.
Cái ổ chó đơn sơ được dựng bằng mấy bộ quần áo sờn rách và rơm rạ không biết tha từ đâu tới, Lý Hạo cũng đã bỏ nhiều công sức để nhét những chiếc đệm sofa không dùng ở nhà, dùng làm giường cho Hắc Báo.
Bình thường đâu ai để ý đến Hắc Báo, chớ nói chi là quét dọn ổ chó dùm nó.
Lý Hạo dừng xe đạp, nhìn lướt qua ổ chó, cũng không nhìn nhiều, rất nhanh đi lên lầu, trong tay còn mang theo một chút thức ăn thừa. Hai ngày này bận quá, không có thời gian nấu ăn, chắc nó đã ăn hết thức ăn cho chó quá hạn chắc, hôm nay Hắc Báo phải đói bụng.
May thay, vừa mới kiếm được cả đống thừa ăn thừa, đồ ăn do đại gia Vương gọi đều là đồ ngon, Hắc Báo có lộc ăn rồi.
Lên lầu.
Nhà hàng xóm ở tầng hai đang mở rộng cửa.
Giờ tầng 2 chỉ có 1 hộ gia đình, trước kia có 2 hộ, nhưng 1 hộ đã dọn đi.
Bác gái hàng xóm nhìn thấy Lý Hạo, vội gọi: "Tiểu Hạo về rồi à!"
"Dạ, bác Trương, cháu vừa tan làm."
Lý Hạo gật gật đầu, vừa muốn lên lầu thì bác gái hàng xóm có chút khó xử nói: "Tiểu Hạo nè, không phải bác nói con, con đừng nuôi con chó lạc kia, cha mẹ của con mất rồi, chỉ để lại căn hộ này, trong nhà đều là hoài niệm. Ban ngày con không ở nhà, nhốt chó trong nhà, hôm nay nó sủa vang trên lầu cả ngày, bác nghi ngờ con chó đó đã làm loạn cả căn nhà!"
Sủa vang cả ngày?
Lý Hạo nao nao, Hắc Báo rất ngoan mà.
Phá nhà?
Không đến mức đó chứ!
Hơn nữa Hắc Báo giờ rất hiểu tính người, Lý Hạo đã dặn không được phá nhà.
"Cháu cứ về nhà xem là biết."
Bác gái hàng xóm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Còn nữa, Tiểu Hạo, gần nhất có phải con bị kích thích rồi hay không?"
"..."
Lý Hạo không nói gì, sao bác ấy lại nói vậy?
"Bác gái, con không sao, ngài có việc cứ nói."
"Khụ khụ, chẳng phải gần đây mỗi lần con tan làm về nhà, tiếng động trên lầu không nhỏ sao? Tiểu Hạo à, trước kia con tập thể dục cũng chỉ vài phút, giờ thì... bác nói thiệt mồ, có phải... con mải “tập thể dục” với ghệ không?"
Ánh mắt của bác gái hàng xóm khá nham hiểm: "Nếu con đang “tập thể dục” như vậy thì nên tìm hiểu kỹ, cũng đừng... cũng đừng tìm những phụ nữ không đứng đắn!"
"Cái người ban ngày không thấy, đêm thì quần cả đêm... đây đâu phải hành vi của con nhà đứng đắn!"
Gương mặt của bác gái trông rất khổ tâm, giờ phút này chỉ sợ trong đầu của bả đã diễn ra vô số cảnh tượng thác loạn.
Còn về phần Lý Hạo ban đêm gây ra tiếng động lớn, bà chỉ có thể nghĩ chàng trai trẻ này tìm một cô em nóng bỏng về để quẩy cả đêm.
Ôi, tuổi trẻ mà!
Thời điểm sung sức nhất trong cuộc đời không chịu tìm bạn gái, thì cũng chỉ có thể tìm gái về để “tập thể dục”.
"..."
Lý Hạo há hốc mồm, rất lâu sau hắn mới lúng túng nói: "Bác gái, hiểu lầm rồi, con thật sự chỉ tập thể dục thôi! Lần sau con sẽ chú ý hơn, con quên mất toà nhà của chúng ta cách âm không tốt."
"Bác hiểu!"
Bác gái vẫn bộ mặt nham hiểm, ra vẻ bác hiểu mà.
Chàng trai, cứ yên tâm, bác sẽ không đồn khắp cả thành phố đâu.
Lý Hạo không biết phải giải thích sao nữa.
Nhìn thôi là đủ hiểu ý nghĩ của bà bác này rồi, chắc chắn ngày mai lúc hắn không có nhà, ở mọi ngóc ngách trong cư xá đều sẽ đồn đại tin Lý Hạo hắn mỗi đều tìm vài ba em nóng bỏng, chịu chơi về để đấu vật, còn đấu xuyên đêm mới ghê.
Không có cách nào giải thích, giải thích người ta cũng không tin!
Lý Hạo cũng không định giải thích, đành cất bước lên lầu.
Một giây sau, Lý Hạo thiếu tí nữa ngã ngửa.
"Tiểu Hạo nè, nếu thật tìm phụ nữ... thì cũng được, nhưng con đừng... đừng có ý đồ gì với con chó nha!"
"..."
Lý Hạo suýt nữa ngã sấp mặt, một vị võ sư Trảm Thập cảnh, giờ phút này hoàn toàn bị đánh bại!
Mà bác gái vẫn đau khổ nói tiếp: "Lúc trước con chó đen sống ở dưới lầu, nhà con không hề có tiếng động nào, nhưng con mới mang về hai ngày, đêm nào cũng ầm ầm muốn rụng rời... không phải bác gái nghĩ nhiều mồ, con đừng hiểu lầm, nhưng con vẫn phải chú ý một chút, chuyện này thật là hư quá nha!"
Không thể trách bác gái nghĩ xem.
Mấy cô, mấy bác nhìn mà coi, lúc Hắc Báo còn ở bên ngoài, nhà cậu yên lặng như nghĩa địa, giờ Hắc Báo có mặt ở nhà, nhà cậu đêm nào cũng xập xình, tình huống căng cực như vậy, cậu không thấy lạ là làm sao?
"..."
Lý Hạo gần như là chạy trốn lên lầu, rất tức hét lên: "Con lập tức đem Hắc Báo xuống lầu, bác Trương đại thật sự đã hiểu lầm!"
Nghĩ oan mình tìm gái cũng được, chứ đừng nghĩ oan mình tìm chó được!
"Ừm, vậy là tốt rồi!"
Bác gái Trương nào nghĩ nhiều như vậy, mang chó ra khỏi nhà là được, chàng trai trẻ à, đừng đi nhầm đường mồ.
...
Mở cửa.
Vào trong.
Đóng cửa!
Lý Hạo thở hắt ra, giờ phút này thấy Hắc Báo nhìn mình cằm chằm, Lý Hạo vô cùng cay đắng: "Nghe rõ chưa?"
Sức mạnh từ những lời nói của bác gái thật đáng sợ, cả hắn cũng bị hù dọa.
"Gâu gâu gâu!"
"Bớt nói nhảm, xuống lầu, về ổ chó của mày."
"Gâu gâu!"
Hắc Báo có chút không vui, ổ chó hôi òm, sao có thể xứng với bộ lông hoàn mỹ hiện giờ của tui?
Nhìn xem, bóng loáng không dính nước.
Vào ổ chó hôi hám kia, chẳng phải sỉ nhục bộ lông hoàn mỹ vô khuyết này sao?
"Xuống dưới!"
Lý Hạo cau mày, làm động tác đập đá, Hắc Báo lập tức hiểu ra.
Tảng đá!
Tảng đá bảo bối, đã hiểu.
Xuống dưới tìm tảng đá, vậy bổn cẩu cũng muốn đi.
Không cần Lý Hạo nói thêm, Hắc Báo cấp tốc mở cửa... đúng vậy, con chó này biết mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một người một chó, cấp tốc xuống lầu.
Cửa đã đóng lại, bác gái nghe thấy tiếng Lý Hạo mang chó xuống lầu, khẽ gật đầu tại cửa ra vào, còn đỡ, chàng trai cuối cùng đã biết sai mà quay đầu!