Ngày 16 tháng 7.
Thời tiết oi bức.
Rất im lìm, khiến cho người ta có chút khó thở, ai cũng hiểu điều đó, đây là điềm báo sắp có giông bão.
Sáng sớm, Lý Hạo đạp xe, một tay phóng xe, một tay ăn bánh bao, tay kia vịn vào tay lái, nhàn nhã lái xe đi về phía Tuần Kiểm Ti.
Đêm qua thật yên bình.
Không thấy được Hồng Ảnh, tiểu đội Liệp Ma cũng không tìm hắn, lão sư cũng chẳng đến gặp, Vương Minh cũng không có quấy rối hắn.
Ngay cả Hắc Báo, đêm qua nó rất ngoan, không kêu la dù chỉ một tiếng.
Đêm qua, quả là một đêm tốt lành hiếm có.
Bên cạnh chiếc xe đạp, những chiếc ô tô hú hét lao qua.
Ngân 7219.
Biển số xe quen thuộc.
Lý Hạo thản nhiên ăn bánh bao, không để ý điều gì, dường như chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt mang tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống cùng nụ cười tươi của một cậu thanh niên trẻ.
Mình nhớ rằng cách đây vài ngày, có vụ tự thiêu vừa được báo cáo, và ngày hôm đó, chính chiếc xe này đã đi theo mình.
Đã mấy ngày không gặp, không ngờ lại gặp được chiếc xe này.
“Đây là càng ngày càng cấp bách ư? “
Ngay cả ban ngày cũng phải theo dõi mình, đây là sợ mình chạy chốn hay sao?
Lý Hạo suy đoán một chút, nếu hắn đột nhiên bỏ chạy …… Có thể sẽ rất thú vị?
Tất nhiên, chạy ngay bây giờ có thể càng nguy hiểm, làm gián đoạn một số bố trí của Lưu Long, cũng không thể câu thêm thời gian cho lão sư.
Đúng, thời gian.
Thời khắc này, Lý Hạo hy vọng có thể trì hoãn.
Lão sư cho dù tiến vào Đấu Thiên thì hiện tại cũng cần thời gian để hấp thụ năng lượng của đao, lực của đao tác động quá mạnh, ngay cả sư phụ e rằng cũng không thể một lúc hấp thụ quá nhiều.
Phải cần thêm thời gian mới có thể lớn mạnh hơn.
“Nhìn hoa nở rồi hoa tàn, làm cho người ta khơi dậy tình yêu“.
Vừa lái xe vừa hát một đoạn bài hát, Lý Hạo hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt.
Ở trong xe hơi.
Vẫn là một nam một nữ, xe phóng nhanh vùn vụt qua, cửa sổ mở,hai người họ đều nghe tiếng tiếng hát của Lý Hạo.
Thật khó nghe!
Rời khỏi Lý Hạo một đoạn, chiếc xe hơi tiếp tục phóng nhanh.
Nữ nhân ngồi ghế phụ bỗng nhiên cười, “Con người, có đôi thi thật đáng thương”.
Đó chính là đang nói đến Lý Hạo.
Không biết rằng bản thân sắp chết, hơn nữa còn là cái chết rất thảm.
Giờ phút này, vẫn còn ngân nga ca hát, thật là thảm thương mà.
Người lái xe trung niên cũng cười nhạt nói : “Chuyện thường tình thôi, đây chính là bi ai của một người bình thường!“
Chiếc xe, chậm rãi dừng lại
Có vẻ như dừng lại để sửa chữa.
Người đàn ông bước xuống xe, người phụ nữ cũng theo xuống , chiếc xe đậu ở ven đường, chờ đợi Lý Hạo.
Mệnh lệnh từ cấp trên giao xuống, hai ngày này không cần bận tâm bất cứ điều gì, nhìn chằm chằm vào Lý Hạo, không được để Lý Hạo rời khỏi tầm mắt. Đương nhiên, nếu Lý Hạo tiến vào Tuần Kiểm Ti thì cứ ở bên ngoài chờ. Tuần Kiểm Ti tự có sự sắp xếp.
Một lúc sau.
Chiếc xe đạp chạy ngang qua.
Lý Hạo còn đang ngân nga ca khúc lúc nãy, đột nhiên bị ngắt quãng, Lý Hạo dừng xe, nhìn chiếc xe đang đậu bên đường, trên mặt nở nụ cười, thật là một người mộc mạc.
”Hai vị, có cần giúp đỡ gì không ? “
Lý Hạo rất nhiệt tình!
“Nếu gặp khó khăn, hãy tìm tuần kiểm.“
Lý Hạo cười mỉm phân bua: “ Em là Lý Hạo, tuần kiểm cấp 3 của Tuần Kiểm Ti. Em thấy xe của hai người hình như bị hỏng rồi, có cần em giúp gì không ? “
Hai người họ nhìn nhau, có phần ngạc nhiên.
Thật là …… nhiệt tình vậy sao!
Cũng có một chút ngớ ngẩn, thật là một đứa trẻ ngốc.
Thế chú có biết chúng tôi là ai không ?
Người đàn ông liếc nhìn Lý Hạo, cười cười, nhẹ giọng từ chối : “Cảm ơn chú em nhiều, không cần, chúng tôi tự mình làm được!“
“Thật sự không cần sao? “
Lý Hạo dừng xe đạp, để xe sang một bên, đi tới chỗ hai người này, nhìn xuống xe, hỏi: “ Hỏng chỗ nào, em trước kia cũng từng sửa xe qua rồi, Tuần Kiểm Ti chúng em luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà. Đương nhiên, em giúp hai vị sửa xe, thật tuyệt nếu hai vị có thể đến Tuần Kiểm Ti gửi tặng lá cờ thưởng …… Hahaha, em đùa đấy, không gửi cũng không sao!“
Lý Hạo vẻ mặt khó xử, tựa hồ muốn nói lại ngại mở lời!”
Em chỉ muốn có một lá cờ thưởng!
Người phụ nữ thích thú cười, chàng trai trước mặt dường như chưa đủ lông đủ cánh, có đôi khi rất ngây thơ.
Cờ thưởng?
Người phụ nữ mỉm cười: “Tuần kiểm, cậu sẽ sửa xe chứ ? “
Nụ cười trên mặt của Lý Hạo có chút không ngăn được: “Vâng, hai vị đây có thể lên xe rồi, em cũng không để tâm việc gửi cờ thưởng …… E hèm, em là người mới đến Tuần Kiểm Ti, hai vị cũng hiểu mà, người mới cần có cơ hội để thể hiện chứ ….. bởi vì em có thể sẽ sớm được thăng chức lên tuần kiểm cấp 2! Cần một chút vinh dự ……hai vị biết mà đúng không? “
Hai người họ thực sự rất bất ngờ không nói nên lời !
Anh chàng này vội vàng giúp họ sửa xe, rồi có ý muốn có cờ thưởng vì có thể sẽ được thăng chức!
Điều này, hai người họ thực sự hiểu rõ.
Người ta nói rằng, Lý Hạo sẽ được chuyển tới Đội Chấp Pháp, trong trường hợp đó, anh ta có cơ hội được thăng chức rất lớn.
Nhưng hiện tại, đứa trẻ trước mặt này tính mạng gần như không còn, cậu ta thực sự một chút cũng chưa tính sao?
Đến nước này rồi thăng chức còn có ích sao?
Dù có thăng chức đi nữa, cậu cũng không có mạng để tận hưởng nó!
Người đàn ông nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhu: “Vậy phiền tuần kiểm Lý rồi, nếu xe có thể sửa chữa, cờ thưởng đương nhiên phải có . “
Gã giờ đây có một cảm giác sâu xa khó hiểu.
Người bị theo dõi, chủ động bắt chuyện, chủ động giúp đỡ, có thể …… càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Thật thú vị!
Theo như những gì gã biết thì Lý Hạo không có bạn bè, cũng chẳng có người thân, là một người rất cô đơn, sự hiểu biết của gã về Lý Hạo kỳ thực lại không nhiều.
Nếu ta tiếp xúc nhiều hơn với anh chàng này, liệu có thể biết rõ hơn những thông tin đã được cung cấp hay không?
Vả lại, người ta nhiệt tình như thế, nếu mình cứ liên tục từ chối, trái lại rõ ràng có chút kì quái.
Mà Lý Hạo, lần này cũng không khách khí nữa.
Tiến lên mở mui xe, thò đầu vào bên trong kiểm tra một chút, lại chạm vào động cơ, một lúc sau, lại đi một vòng quanh xe để quan sát, có chút kì quái: ”Không nổ máy được sao? Hay là do động cơ quá nóng nhỉ ……“
Người đàn ông cười và nói: ”Vậy để tôi xem thử, vừa mới tắt máy, hệ thống đánh lửa kích hoạt chưa được vài lần.”
“Vậy được thôi, tôi đã kiểm tra và không nghĩ là có vấn đề gì lớn, xe vẫn còn mới ……”
Sau một vài câu nói, người đàn ông lên xe và nổ máy.
Lần này, chiếc xe đã đánh lửa thành công.
Vốn dĩ chẳng có vấn đề gì cả, bọn họ dừng ở đây cũng chỉ để theo dõi Lý Hạo tốt hơn mà thôi.
Người phụ nữ lúc này cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: ”Tuần kiểm, cảm ơn cậu!”
“Đừng, em không nghĩ là em đã có thể giúp gì được …… cờ thường chắc không có rồi, có chút đáng tiếc, nhưng mà hai vị bình an là tốt rồi, giải quyết những rắc rối của quần chúng cũng là trách nhiệm của Tuần Kiểm Ti!”
Lý Hạo thành thật nói cười!