Thi thể cá sấu khổng lồ rơi xuống không một tiếng động. Thương Miêu khá vui mừng, lại nhặt được đồ ăn rồi.
Hai thi thể cấp Đế, năm thi thể Chân Thần.
Còn về chuyện nó vừa mới tiện tay đâm chết Bàn Ngạc, Thương Miêu không hề cảm thấy tội lỗi, cũng không phải bản miêu giết, là tên lừa đảo giết. Dù có là bản miêu giết, thì cũng là giết cá ăn thịt, không có gì.
Ầm ầm! Trên không, sấm sét vang dội. Mưa máu ào ào trút xuống.
Chết rồi!
Tám vị yêu tộc, ngoại trừ Hươu sao, mấy con yêu tộc khác đều đã chết.
Lúc này, Phương Bình phá không, lập tức xuất hiện ở phía dưới lão Lý, tiếp được lão Lý đã mềm nhũn vô lực, tươi cười nói: "Vẫn may, chưa rơi xuống nước!"
Nghe vậy, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một số Thánh Nhân thi nhau phá không mà ra, lập tức tập trung lại một chỗ.
Kinh khủng!
Ngay khi Lý Trường Sinh rơi xuống, Phương Bình đã giết hai vị Đế Tôn, năm vị Chân Thần.
Lúc này, ngay cả Nhị công tử vừa xé rách không gian chạy đến, cũng phải biến sắc.
Phương Bình mỉm cười, giơ tay chụp một cái, lấy giáp trụ của Thánh Nhân, lại thu Thánh Nhân Lệnh mà lão Lý đang cầm vào thế giới bản nguyên. Sau đó, một tay nhấc lão Lý lên, tiện tay ném về một chỗ trong không trung. Sau khi giải quyết gọn ghẽ tất cả, Phương Bình mới nhìn về phía vị trung niên cách hắn chưa đến ngàn mét, trung niên bá đạo, trung niên phẫn nộ.
Mọi người đều yên lặng.
Chỉ có tiếng mưa rơi.
Nước mưa rơi tí tách xuống biển, nếu không phải màu máu, có lẽ còn có chút lãng mạn.
Nhưng mà lúc này, ai có thể cảm nhận được lãng mạn?
Trái tim băng giá! Run rẩy!
Đây chính là Phương Bình!
Bá chủ của Nhân tộc, kẻ tàn nhẫn của Tam Giới, Nhân Vương Phương Bình!
Trong chớp mắt, đủ để trấn áp chín vị cường giả một phương, chết tám vị, kể cả Vẫn Diệt, rõ ràng, Phương Bình đã sớm có quyết định, dù Lý Trường Sinh không giết được Vẫn Diệt, hắn tất nhiên sẽ ra tay giết người!
Nhìn hắn kiên quyết giải quyết những yêu tộc kia, mọi người lập tức hiểu ra, Phương Bình đã sớm có quyết định. Hắn căn bản chưa từng sợ phe Phong Thiên.
Mọi người đều cảm thấy hắn thỏa hiệp, trên thực tế hắn đã chuẩn bị sẵn sàng giết sạch người của phe Phong Thiên.
Trong không trung, Phương Bình để mặc mưa máu rơi xuống quần áo, nhuộm đỏ quần áo.
Phương Bình nở nụ cười, hàm răng trắng bóc, chứ không phải là màu vàng kim.
"Vị cường giả phe Phong Thiên này, có thể xưng tên hay không?"
Phương Bình cười xán lạn, cười khiến người ta sợ hãi.
Ngay cả cường giả đối diện, đã là Thánh Nhân đỉnh phong, sắp đột phá Thiên Vương, cũng không khỏi run rẩy trong lòng.
Hắn biết Phương Bình! Nhưng lúc này, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không dám tin.
Đây... chính là Phương Bình?
Trong đám người, chợt có người gọi: "Bá Vương!"
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, người gọi tên hắn chính là Phong Vân.
Ánh mắt Phong Vân đạo quỷ dị, lẩm bẩm nói: "Là ngươi... Bá Vương, năm đó xưng bá bể khổ, dẫn yêu tộc trong biển đánh vào thần triều Địa Hoàng.."
Người trung niên, cũng chính là Bá Vương liếc nhìn Phong Vân, không nói gì.
Bên kia, ánh mắt Thanh Mặc lạnh lùng, nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Bà ta là điện chủ thần triều Địa Hoàng. Mà thời đại đó, đã xảy ra mấy lần bạo loạn, trong đó có một lần do yêu tộc trong biển xâm phạm thần triều Địa Hoàng, thời đại đó, trong biển cũng thành lập một cấm địa yêu tộc lớn nhất.
Khi đó, Trấn Hải Sứ hình như đang bế quan, không hề xuất hiện.
Vị Bá Vương này thu phục rất nhiều yêu tộc trong biển, dẫn yêu tộc đánh vào thần triều Địa Hoàng, nổ ra đại chiến. Bà ta còn tưởng người này đã chết rồi.
Năm đó, người này bị cường giả đỉnh cấp của thần triều giết chết, tại sao còn sống?
Mà hắn, lại là người của phe Phong Thiên.
Phải biết, người này nổi tiếng ở nhục thân, được ca tụng là Bá Thiên Đế thứ hai.
Hắn lại là người của phe Phong Thiên!
Mà Phong Vân đạo nhân hình như biết gì đó, đảo mắt nói: "Ngươi là Nhị đệ tử của phe Phong Thiên, vậy... Đại đệ tử là Loạn Thiên Vương hay là Đấu Thiên Đại Thánh đã bại trong tay Loạn Thiên Vương năm đó?"
Bá Vương nhìn về phía hắn, có vẻ hơi bất ngờ, lạnh lùng nói: "Ngươi biết nhiều đấy!"
Hắn hơi bất ngờ, đối phương lại có thể nhận ra hắn, hơn nữa còn đoán được thân phận của đại sư huynh.
Lúc này, Phương Bình chợt bật cười.
"Đấu Thiên, Bá Vương, Vẫn Diệt, môn phái các ngươi có phải còn có một vị đệ tử tên là Chiến?"
"Ha ha ha.." Phương Bình cười đến sắp rơi nước mắt.
Các phe khác, sắc mặt phức tạp.
Trước đó chưa móc nối thông tin, giờ đây, mỗi người đều tự hồi tưởng lại.
Phe này... thật to gan!
Bốn Đế là Đấu, Diệt, Bá, Chiến, những người này hình như cùng chung suy nghĩ.
Bá Vương nhìn Phương Bình, uy áp rung trời, không trung chấn động, năm tầng trời bị phá. Không chỉ vậy, tầng thứ sáu, mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Thánh Nhân đỉnh cấp!
Có lẽ gần giống Nguyệt Linh trước đó, điều duy nhất khác biệt là Nguyệt Linh có thần khí, hai thanh thần khí, vị này chưa chắc có, nếu không, e là vị này không hề yếu hơn Nguyệt Linh.
Một vị cường giả có thể so với hai vương, Nguyệt Linh khi chưa đột phá.
Rất mạnh! Đấu với Thiên Vương cũng không rơi vào thế yếu ngay.
Đây chính là át chủ bài khiến thanh niên câu cá không hề quan tâm nhiều lắm.
Có hắn ở đây, Vẫn Diệt sẽ không chết. Nhưng mà, Vẫn Diệt chết rồi!
Chẳng những chết rồi, tám vị thần thú bảo vệ đảo được mang đến thì chết mất bảy, vị còn lại thành tọa kỵ của Thương Miêu, trên thực tế, hươu sao đã từng bị Thương Miêu cưỡi rất nhiều lần. Từ việc nó thuần thục mang theo Thương Miêu nhặt thi thể, cũng có thể thấy được, nó từng có kinh nghiệm này.
"Phương Bình!"
Ánh mắt Bá Vương lạnh lùng, dáng người cường tráng, một cước đạp không, tiến gần về phía Phương Bình, trời đất rung chuyển, một số cường giả Chân Thần vội vã chạy ra xa, đều có vẻ rất hoảng sợ.
Một vị cường giả tiếp cận Thiên Vương đến rồi.
Lần này thật có chuyện lớn sắp xảy ra!
Cơ thể Phương Bình không cao to vạm vỡ, so với Bá Vương thì có chút gầy yếu, giờ này, vẻ mặt vui vẻ nhưng giọng điệu hờ hững.
"Rất tức giận?"
"Rất bực bội?"
"Có thể giết Nhân tộc ta, người của ta lại không thể giết các ngươi?"
Bá Vương lạnh lùng nói: "Yêu tộc giết thì thôi, Trường Sinh Kiếm lại dám giết Vẫn Diệt, Phương Bình, giao Trường Sinh Kiếm ra, nếu không hôm nay, san bằng Nhân tộc ngươi!"
"Đồ cóc ghẻ... rất mạnh miệng!"
Phương Bình khẽ quát một tiếng, rút Trảm Thần Đạo ra.
"Hôm nay, Thiên Vương phe ngươi không xuất hiện, ngươi chắc chắn phải chết!"
Ầm ầm! Đất trời biến sắc.
Một cột khí huyết chọc trời xuất hiện.
Bên kia, Bá Vương phát ra năng lượng, cột sáng năng lượng xuyên trời.
Bạo phát uy thế.
Xung quanh, mọi người đều rời xa.
Kể cả ba người Thiên Kiếm cũng đứng cách xa.
Bởi vì ba người Phong Vân, Vũ Vi, Thiên Mộc đang canh chừng bọn họ.
Phía địa quật, sáu vị Thánh Nhân vượt không mà tới.
Phân thân Chú Thần Sứ cũng bất đắc dĩ lộ diện, cánh tay bị lão Lý giữ chặt, cùng xuất hiện.
Không một tiếng động, gương mặt Tưởng Hạo mờ ảo, cũng không nói gì, phá không mà tới.
Long Vũ, Thải Điệp vừa định rời đi, một con mèo cưỡi hươu xuất hiện trước mặt hai người.
Mèo lớn mở to hai mắt nhìn Thải Điệp, cứ như vậy nhìn bà ta.
Nhìn chằm chằm không chớp mắt. Nhìn hoài luôn!
Sắc mặt Thải Điệp cứng lại. Mèo lớn hết nhìn Thải Điệp, lại nhìn Long Vũ, trong tay xuất hiện cần câu cá, nó quăng mũi nhọn cần câu cá vào trán Long Vũ, mèo lớn vung một cái, cần câu đâm vào trán Long Vũ. Đâm hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt Long Vũ cũng cứng lại.
Mèo lớn không nói gì, nhìn Thải Điệp, lại đâm Long Vũ, chơi có vẻ say mê, tiếp tục nhìn, tiếp tục đâm.
Thải Điệp bị nhìn đến bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Thương Miêu, năm đó phe Linh Hoàng suy yếu, không có mấy vị Thánh Nhân... bây giờ càng không... ngươi..."
Thương Miêu nhìn bà ta, có vẻ không vui.
Nghĩ tới nghĩ lui, móng vuốt xoa bụng, một lát sau, trong tay xuất hiện một mũ phượng, Thương Miêu đội mũ phượng nhỏ lên đầu nhìn hết sức buồn cười!
Nhưng mà, sắc mặt Thải Điệp lại thay đổi, hơi khom người, thở dài: "Thải Điệp đã rõ!"
Đây là mũ phượng của Linh Hoàng.
Lúc này, Thương Miêu lại dùng cần câu cá gõ đầu Long Vũ, tiếng đập bồm bộp vang lên.
Long Hiên trợn trừng mắt nhìn.
Đây chính là Thánh Nhân! Mèo này sao lại như thế này?