"Được rồi, trêu ngươi thôi. Trương Nghị, ngươi và ta đều là ban bốn, chúng ta tự nhiên phải kết thành tiểu đội cùng nhau hành động, cho nên lát nữa ngươi phải giúp đỡ ta nhiều hơn một chút!" Chu Hạo đổi giọng, cười hì hì nói.
Trương Nghị đi tới, gật đầu đồng ý: "Hứa Linh, Chu Hạo nói không sai."
Hứa Linh cũng biết bạn học cùng lớp quen thuộc lẫn nhau hơn, hơn nữa học sinh lớp khác bây giờ cũng đều tụ tập lại một chỗ, tạo thành từng vòng tròn nhỏ.
"Được, ba người chúng ta một tổ. Trương Nghị, ngươi phụ trách phòng ngự, ta phụ trách đánh giết dị tộc cùng thú biến dị tập kích!" Hứa Linh nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hạo: "Còn ngươi thì phụ trách cảnh giác đi!"
Chu Hạo lập tức nói: "Hứa Linh, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, dù sao ta cũng từng đánh chết một con thú biến dị!"
Hứa Linh Khinh khinh bỉ: "Ngươi còn không biết xấu hổ à? Chính ngươi đã giết thú biến dị như thế nào mà ngươi còn không rõ ràng sao?"
Chu Hạo lười phản bác nàng.
Mà bên kia, đám người Viên Thành, Vân Yên thì cười nói: "Lần đầu tiên diễn luyện thực chiến, chúng ta liền biểu hiện thực lực thật tốt một chút, để cho những học sinh ở trường cấp 3 Khúc Thành này nhìn xem thế nào mới là thiên tài!"
Phương Vũ gật đầu: "Đồng ý, ta đã không thể chờ đợi được xem biểu lộ trợn tròn mắt của đám dế nhũi này!"
Hai nam sinh khác cười ha hả nói: "Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đừng quá đả kích người khác!"
Bọn họ nói chuyện cũng không có tận lực áp chế, bởi vậy các học sinh Hứa Linh, Trương Nghị tự nhiên đều nghe vào tai.
"Thật sự là quá kiêu ngạo!"
"Không có cách nào, người ta là thiên tài từ huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh ra, không nghe Thẩm huấn luyện viên nói sao, chiến lực đuổi sát võ giả cao cấp a!"
"Đúng vậy, người ta có thực lực để phách lối!"
Ai nấy đều thở dài.
Hứa Linh nhíu mày, nàng cũng không quen nhìn tư thái cao ngạo của Phương Vũ, nhưng nàng cũng rõ ràng nếu thật sự so sánh thì đối phương quả thật có thể nghiền ép các nàng.
Nhưng vẫn có học sinh tức không nhịn nổi, hô to: "Các ngươi phách lối cái gì? Tuyệt thế thiên tài của trường cấp 3 Khúc Thành chúng ta ngay cả Yêu Tướng cao cấp đều có thể đánh chết!"
Nghe nói như thế, các học sinh khác kịp phản ứng, từng ngươi hai mắt sáng lên.
"Đúng vậy, trường cấp ba Khúc Thành chúng ta cũng không yếu, vị tuyệt thế thiên tài kia có thể đánh chết ba con Yêu Tướng cao cấp đấy!"
"Ngay cả Thẩm huấn luyện viên là tông sư cấp cao cũng không phải là đối thủ của yêu tướng cao cấp, nếu như vị thiên tài tuyệt thế kia của chúng ta ra tay, đám thiên tài Yến Kinh các ngươi căn bản không có tư cách so sánh!"
"Nói rất đúng!"
Không ít học sinh lập tức hô lên.
Phương Vũ nghe vậy không khỏi nở nụ cười: "Ha ha, các ngươi cũng quá giỏi chém gió đi. Tuyệt thế thiên tài sao? Ta nhổ vào! Có thể đánh chết Yêu Tướng cao cấp ít nhất cũng phải là thực lực Đại Tông Sư, mấy tên học sinh cấp ba rác rưởi các ngươi có thể đối phó với Yêu binh cấp thấp đã là không tệ rồi!"
Hai nam sinh còn lại cũng ôm bụng cười to.
"Phương Vũ, đừng đả kích người ta nữa, dù sao cũng phải để cho người ta nằm mơ chứ!"
"Ha ha ha ha, ta đã thấy qua thổi phồng nhưng chưa thấy qua thổi phồng thái quá như vậy. Cứ để bọn hắn nằm mơ đi, đợi lát nữa bọn hắn liền thấy được chênh lệch giữa nằm mơ cùng hiện thực!”
Đối mặt với sự châm chọc khinh thường của đám thiên tài Yến Kinh, những học sinh tham gia lớp huấn luyện trọng điểm của trường cấp 3 Khúc Thành đều trợn trắng mắt nhìn, nắm đấm siết chặt, bộ dáng chuẩn bị liều mạng với các thiên tài Yến Kinh.
Trước đó đám người Phương Vũ nói năng hạ thấp chế giễu thì bọn họ không cảm thấy gì, dù sao người ta cũng có thực lực để kiêu ngạo, nhưng bọn họ lại dám hạ thấp vị thiên tài tuyệt thế của trường học thì đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ hoàn toàn giận nổ.
Phải biết rằng, đối với vị tuyệt thế thiên tài ẩn tàng trong trường học kia, mỗi người bọn họ đều phát ra sự sùng bái tôn kính từ nội tâm, thậm chí ở trình độ nào đó đều vượt qua giáo viên trường học và Thẩm huấn luyện viên.
Dù sao vị tuyệt thế thiên tài kia đã lấy sức một mình đánh giết ba con thú tướng cao cấp, không chỉ cứu vớt sinh mệnh của bọn họ mà càng cứu vãn vô số học sinh trong trường học.
Có thể nói vị thiên tài tuyệt thế kia là cha mẹ tái sinh của bọn họ.
Cha mẹ bị nhục mạ thì bọn họ há có thể chịu đựng được!
Phương Vũ nhìn thấy phản ứng của những học sinh khác mà không thèm để ý chút nào, tiếp tục nói: "Thế nào? Muốn đánh nhau à?"
Một nam sinh Yến Kinh dáng người mập mạp đem chiến đao trong tay nặng nề vung về phía trước, cười nhạo nói: "Chỉ bằng các ngươi sao? Cùng tiến lên đi, nếu ta vượt qua mười giây giải quyết xong các ngươi thì coi như ta thua!"
Học sinh của trường cấp 3 Khúc Thành bao gồm Hứa Linh ở bên trong nghe vậy càng thêm phẫn nộ.
Quá ngông cuồng!
Có học sinh nhịn không được, hô to: "Tới thì tới! Lão tử cho dù liều mạng thành tích đếm ngược cũng phải đem các ngươi kéo xuống!"
Những học sinh khác nhao nhao hưởng ứng.
Viên Thành, Vân Yên nhìn thấy cảnh này thì âm thầm lắc đầu.
Đúng là trong lời nói của mấy người Phương Vũ có chút quá đáng, nhưng những học sinh ưu tú của trường cấp ba của Khúc Thành cũng quá không biết lượng sức. Dưới tình huống thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ dựa vào xúc động phẫn nộ thì vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.
"Thẩm huấn luyện viên điều chúng ta tới đây không phải là để bồi dưỡng đám người này chứ?" Viên Thành cùng Vân Yên liếc nhau dò hỏi, cảm thấy thất vọng không thôi.