Vèo vèo vèo vèo…
Ngay khi đám học sinh chuẩn bị đánh nhau, cỏ dại xung quanh đột nhiên nhảy ra từng con thỏ mắt đỏ, răng của những con thỏ này cực lớn, lồi ra từ hai bên khóe miệng nhìn dị thường dữ tợn.
"Không tốt, là Bạo Nha Thố!"
Đại bộ phận học sinh giật nảy mình, sắc mặt bối rối.
Bạo Nha Thố cũng không phải là loại thú biến dị như lợn rừng răng nanh, mà là binh chủng cấp thấp của Yêu tộc.
"Chạy!" Có học sinh la lớn.
Lời này vừa ra, rất nhiều học sinh liền xoay người bỏ chạy.
Đối mặt với yêu binh cấp thấp, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là chạy trốn.
Đám thiên tài Yến Kinh thấy vậy đều cười ha hả: "Ha ha ha ha, thật sự là quá coi trọng các ngươi, một đám yêu binh cấp thấp Bạo Nha Thố thế mà đã dọa các ngươi chạy trối chết!"
Đám người Hứa Linh, Trương Nghị xấu hổ, lập tức dừng bước.
Nhưng những học sinh khác vẫn liều mạng chạy trốn, căn bản không dám dừng lại.
Phập phập phập phập...
Đám người Viên Thành, Vân Yên ra tay.
Chỉ thấy chiến đao trong tay bọn họ mang theo từng đạo tàn ảnh, đánh chết toàn bộ từng con Bạo Nha Thố đang xông tới, động tác gọn gàng.
Ngắn ngủi không đến mấy chục giây, hơn ba mươi con Bạo Nha Thố đã bị năm người bọn họ đánh chết hơn một nửa.
Nhưng vẫn có ba, bốn con Bạo Nha Thố đánh về phía tiểu đội tạm thời của Hứa Linh, Trương Nghị cùng Chu Hạo.
"Trương Nghị, ngươi nhớ kỹ lúc nào cũng có thể viện trợ ta!" Hứa Linh khẽ kêu một tiếng, nhìn thấy Phương Vũ dễ dàng đánh chết Bạo Nha Thố, nàng có chút không cam lòng ở phía sau người khác.
Chu Hạo núp ở phía sau duỗi lưng một cái, những yêu binh cấp thấp này đối với hắn mà nói không khác gì sâu kiến, khí huyết trên người hắn hơi vận chuyển một chút liền có thể đánh chết bọn chúng.
Bởi vậy nhìn Trương Nghị và Hứa Linh đang khẩn trương, hắn cảm thấy không thú vị, nhưng hắn cũng không tính xuất thủ, dù sao yêu binh cấp thấp mà thôi, với thực lực của Hứa Linh và Trương Nghị chỉ cần tỉnh táo lại vẫn có thể dễ dàng ứng đối.
"Hứa Linh, bên trái ngươi!"
Mặc dù không có ý định ra tay, nhưng Chu Hạo vẫn không quên nhiệm vụ cảnh giác mà Hứa Linh an bài cho hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái hô lên.
Hứa Linh theo bản năng chuyển sang bên trái, nàng nhìn qua nhưng căn bản không thấy bóng dáng của Bạo Nha Thố, nàng không khỏi quay đầu trừng mắt với Chu Hạo: "Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nói đùa?"
"Cẩn thận!" Trương Nghị la lên, đồng thời bước lên một bước chắn trước người Hứa Linh.
Nhưng động tác của Chu Hạo còn nhanh hơn.
Hắn trực tiếp vươn tay kéo mạnh Hứa Linh về phía mình.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hứa Linh suýt chút nữa lao vào ngực Chu Hạo, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ giận dữ.
Vèo vèo vèo vèo....
Cùng lúc đó, hai con Bạo Nha Thố đang lao tới trước mặt bọn họ bỗng nhiên vặn vẹo một cái, thế mà đồng loạt từ bên trái đánh tới.
Trương Nghị vội vàng dùng chiến đao ngăn cản, nhưng công kích của Bạo Nha Thố quá mạnh mẽ, thoáng cái đã đánh Trương Nghị ngã xuống đất.
Lúc này Hứa Linh mới phản ứng lại, nàng không còn giận Chu Hạo nữa, giơ chiến đao lên nắm lấy cơ hội chém thẳng vào cổ Bạo Nha Thố.
Xoẹt!!!
Máu tươi văng khắp nơi, đầu Bạo Nha Thố rơi xuống.
Hứa Linh không hề nhẹ nhõm, nàng dùng toàn lực đá ra một cước đạp bay con Bạo Nha Thố còn lại đang cắn áo phòng hộ của Trương Nghị ra ngoài.
Trương Nghị vỗ mạnh xuống đất nhảy vọt một cái đứng lên.
Phập phập!!!
Hai người lập tức phối hợp lại đánh chết một con Bạo Nha Thố khác.
Mà bốn con Bạo Nha Thố nhào tới trước đó thì có hai con xông về đám người Vương Minh, Lý Kế.
"Phù… Nguy hiểm thật!" Hứa Linh vỗ vỗ bộ ngực lồi lên.
Trương Nghị gật đầu, nghĩ lại mà sợ nói: "Đúng vậy, may mà ngươi phản ứng nhanh, bằng không đoán chừng ta sẽ bại!"
Hàm răng của Bạo Nha Thố vô cùng sắc bén, hễ chạm vào là làn da sẽ bị đâm xuyên.
Mặc dù đây là hoàn cảnh diễn luyện giả lập, nhưng tất cả đều vô cùng chân thật.
Hứa Linh nhìn Trương Nghị, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hẳn là ta cảm tạ ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi kịp thời ngăn cản bên cạnh ta thì người bị ngã xuống đất chính là ta!"
Trương Nghị khoát tay: "Hứa Linh, đây không phải là công lao của ta, mà là của Chu Hạo, đừng quên là hắn nhắc nhở bên trái!"
Lúc này Hứa Linh mới nhớ tới một câu nhắc nhở của Chu Hạo lúc trước, nàng nhịn không được quay đầu lại: "Chu Hạo, ngươi làm sao biết được Bạo Nha Thố sẽ công kích chúng ta từ bên trái?"
"Đoán thôi! Cái này còn phải hỏi sao?" Chu Hạo không cần nghĩ ngợi liền nói.
Sắc mặt Hứa Linh lập tức tối sầm, giơ tay lên vỗ vào bả vai Chu Hạo một cái.
Chu Hạo ra vẻ đau đớn: "Ngươi nhẹ tay chút a!"
"Tốt nhất là đập chết ngươi! Mau khai báo đi!" Hứa Linh quát lên.
"Khụ khụ... Ta nói thật, ngươi cũng đừng động thủ." Chu Hạo cười khan nói: "Thật ra ta chính là muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi."
Hứa Linh lập tức hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, giơ chân lên đá vào mông Chu Hạo: "Vô sỉ!"
Lúc này đám người Viên Thành, Vân Yên đã đánh chết Bạo Nha Thố đi tới.
Thấy một màn như vậy, Phương Vũ nhịn không được cười khẩy, nói: "Ta thật bội phục các ngươi a, ở nơi hoang dã mà còn liếc mắt đưa tình, quả nhiên là một đám gà mờ!"