Lôi Kim Bằng cười ha ha, nói: "Vị này hẳn là Hứa Linh, nghe nói là học sinh ưu tú nhất ở trường cấp 3 Khúc Thành, hiện tại xem ra cũng không có gì đặc biệt, ít nhất ánh mắt nàng rất kém!"
Hứa Linh biến sắc, nhưng nàng còn chưa nói gì thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói.
"Ánh mắt Hứa Linh có kém hay không thì ta không biết, nhưng ta biết rõ ánh mắt của các ngươi là cực kém!"
Xoạt xoạt!!!
Ánh mắt Phương Vũ, Lôi Kim Bằng đồng loạt chuyển qua trên người Chu Hạo.
"Hừ, khí huyết gấp một lần rác rưởi như ngươi mà cũng dám mở miệng à?"
Phương Vũ liền tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước người Chu Hạo, đưa tay vỗ tới.
Bành!!!
Hứa Linh phản ứng nhanh chóng, vội vàng nắm lấy cánh tay Phương Vũ, để cho bàn tay của Phương Vũ dừng lại bên cạnh khuôn mặt Chu Hạo.
Chu Hạo mặt không đổi sắc, bàn tay Phương Vũ cho dù vỗ tới gò má hắn nửa cm thì hắn cũng có thể lập tức né tránh.
Một màn này lại khiến cho Phương Vũ cười nhạo. Nàng thu bàn tay lại, xoay người nhìn Hứa Linh nói: "Ngươi ra tay vì loại rác rưởi này thật đúng là mất giá trị con người. Vừa rồi ta chỉ là thử một chút thôi, tên rác rưởi này đoán chừng đã sợ tới mức bối rối!"
Nói xong nàng vỗ tay, khinh thường nói: "Yên tâm, ta còn chưa đến mức bắt nạt một tên rác rưởi."
Lôi Kim Bằng nhún vai nói: "Phương tỷ, đi thôi, chơi đùa với một đám gà mờ như vậy thật sự là không có ý nghĩa, chúng ta vẫn nên đi bắt nạt yêu thú đi!"
Hai người Viên Thành, Vân Yên đã sớm đi ở phía trước.
Ba người Phương Vũ, Lôi Kim Bằng thì bước nhanh theo sau.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Trương Nghị cắn răng nói: "Quá khinh người!"
Ánh mắt Hứa Linh lạnh lùng: "Bọn họ cũng chỉ là đi trước chúng ta vài bước mà thôi! Cố gắng lên, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ đuổi kịp bọn họ!"
Trương Nghị gật đầu thật mạnh.
"Chu Hạo, ngươi không sao chứ?" Nhìn Chu Hạo còn đang ngẩn người tại chỗ, Hứa Linh không khỏi nhẹ giọng hỏi, vừa rồi Chu Hạo lên tiếng giúp đỡ, trong lòng nàng vẫn có chút cảm động.
Chu Hạo cười nói: "Không có việc gì."
Hứa Linh đề nghị: "Đi thôi, chúng ta cũng đi giết yêu thú, trước tiên tìm một ít yêu binh lạc đàn để tôi luyện cách phối hợp."
...
Bên trong phòng huấn luyện giả lập.
Thẩm Tĩnh và Trịnh hiệu trưởng đang đứng trên bục giảng nhìn xem màn hình điện tử, trên đó hiện lên hình ảnh của mỗi một học sinh.
"Thẩm huấn luyện viên, những thiên tài ở Yến Kinh này có thực lực cũng không tệ, hơn nữa phối hợp với nhau cũng vô cùng ăn ý, tính cảnh giác cực cao, cho dù là đối mặt với loại yêu binh cấp thấp như Bạo Nha Thố cũng không có chút nào lơ là buông lỏng." Hồng chủ nhiệm đứng ở một bên nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Thầy phụ trách gật đầu phụ họa, cảm thán: "Đúng vậy, bọn họ không hổ là thiên tài từ huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh đi ra, các phương diện đều vượt xa học sinh của trường cấp ba Khúc Thành chúng ta."
Thẩm huấn luyện viên lơ đễnh nói: "Không có gì, huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh bất kể là tài nguyên, kỹ thuật, hoặc là lực lượng giáo viên đều là đứng đầu Hoa Quốc, đặt ở các căn cứ lớn trên toàn cầu cũng thuộc hàng đầu, nếu như còn không bồi dưỡng ra được một nhóm thiên tài thì quả thực là mất mặt Hoa Quốc!"
"Những học sinh này tuy rằng không phải thiên tài đỉnh cấp, nhưng tiềm lực mỗi người đều không tầm thường, ở huấn luyện danh tinh anh Yên Kinh có thể xếp hạng hàng đầu."
Hồng chủ nhiệm, thầy phụ trách và Trịnh hiệu trưởng lúc này mới bừng tỉnh.
"Nhưng..." Giọng nói của Thẩm huấn luyện viên đột nhiên xoay chuyển, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, mà trong mắt hắn lại hiện lên vẻ nóng bỏng: "So với vị thiên tài tuyệt thế ở trường cấp ba Khúc Thành các ngươi thì bọn họ còn kém quá xa!"
Nghe nói như thế, đám người Trịnh hiệu trưởng lập tức nở nụ cười tự hào.
Còn không phải sao?
Đám thiên tài Viên Thành này tuy là rất mạnh, các phương diện biểu hiện cũng rất nổi bật, nhưng thực lực cuối cùng vẫn chỉ là võ giả trung cấp, chiến lực có thể so sánh với võ giả cao cấp mà thôi.
Còn vị tuyệt thế thiên tài ở trường cấp 3 Khúc Thành kia lại có thể đánh chết yêu tướng cao cấp.
"Thẩm huấn luyện viên, ngươi cảm thấy vị tuyệt thế thiên tài kia thật sự nằm trong danh sách chúng ta công bố sao?" Hiệu trưởng Trịnh nhịn không được hỏi.
Lần này thành lập lớp huấn luyện trọng điểm có mục đích không chỉ là bồi dưỡng vị thiên tài tuyệt thế kia, trên thực tế bọn hắn đều rất rõ ràng tài nguyên tu luyện của lớp huấn luyện trọng điểm đối với vị thiên tài kia mà nói thật sự là gân gà.
Thẩm huấn luyện viên nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, tự tin nói: "Yên tâm, vị tuyệt thế thiên tài kia nhất định ở trong những người này, thông qua hai lần thi đấu khảo hạch ta đã đại khái có thể khóa chặt một vài người."
Thấy Thẩm huấn luyện viên đã hiểu rõ trong lòng, Trịnh hiệu trưởng lập tức yên tâm.
Mà thầy chủ nhiệm lại có chút lo lắng nói: "Thẩm huấn luyện viên, các học sinh đều là lần đầu tiên tiến hành diễn luyện thực chiến giả lập, chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu nổi, một khi so sánh với những thiên tài như Viên Thành rất có thể bọn họ sẽ bị đả kích thật lớn."
"Không sao, ta muốn chính là hiệu quả này, vì người có thể chịu đựng được đả kích thì mới có thể chân chính kích phát tiềm lực bản thân." Thẩm huấn luyện viên thản nhiên nói.
...