Trong chuyện này, người vô tội nhất chính là mẹ nuôi của cô ta, cô ta có lỗi với bà ấy, bố cô ta cũng có lỗi với bà ấy, mẹ ruột cô ta càng có lỗi với bà ấy.
Nhưng ngay giây phút mẹ ruột cô ta phạm phải sai lầm đáng sợ đó, thì đã xác định họ đã đứng về hai phía đối lập, thủy hỏa bất dung.
Cô ta thương hại đối phương thì ai thương hại cô ta đây?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Lý Hiểu Mẫn khó lòng tiếp nhận, nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra thì đã bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn mẹ ruột, muốn đuổi bà ta đi: “Nói xong thì nhanh quay về đi.”
“Biết rồi, biết rồi, gửi cho mẹ ít tiền đi, để mẹ đi thẩm mỹ viện.” Người phụ nữ trung niên oán trách nói.
“Mấy hôm trước tôi đã gửi cho bà 100 vạn rồi mà? Sao lại tiêu hết nhanh thế?”
“Còn cách nào nữa đâu, cái thẩm mỹ viện đó là thẩm mỹ viện cao cấp, rất tốn tiền.”
Đợi đến khi Lý Hiểu Mẫn cắn răng nghiến lợi chuyển tiền sang, người phụ nữ trung niên mới cầm túi đứng dậy, cười tươi chào tạm biệt Lý Hiểu Mẫn: “Bye bye.”
Người phụ nữ trung niên cười tươi đi đến của, thì tay nắm cửa xoay tròn, tiếng mở cửa vang lên.
Sau khi bà ta thấy rõ cảnh tượng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cứng đờ, trừng to mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Bà ta lùi về sau hai bước, vì để che giấu sự mất tự nhiên, lại bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Phu nhân.”
Bà ta cúi đầu xuống, không hề trông thấy Ủ Rượu Pha Trà đang chỉa thẳng camera vào mặt mình.
Ủ Rượu Pha Trà không biểu lộ gì trên mặt, không tươi cười như trước đây, khác xa một trời một vực: “Dì Giang, hôm nay là ngày làm việc mà, sao bà không ở nhà dọn vệ sinh, đến đây làm gì?”
Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng cười: “À thì, cô Lý quên mang túi xách, nói tôi mang đến đây cho cô ấy.”
Lý Hiểu Mẫn nghe vậy thì nhìn sang, bị dọa sợ giật nảy mình, sau đó bình tĩnh lại, vội vàng cầm túi đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên, nở nụ cười: “Đúng vậy, sáng nay con đi làm vội quá, nên dì Giang mới đưa túi xách giúp con.”
Nội tâm của cô ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng nghĩ về những chuyện trước đây. Hiệu quả cách âm của công ty khá bình thường, Ủ Rượu Pha Trà đã ở đây bao lâu? Chẳng lẽ đã nghe được gì rồi?
Ủ Rượu Pha Trà vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Hiểu Mẫn, quan hệ của hai người tốt thật nhỉ, tốt hơn con đối xử với mẹ.”
“Ha ha ha.” Lý Hiểu Mẫn bị dọa, hãi hùng khiếp vía, vắt óc suy nghĩ để giải thích: “Quả thực con với dì Giang rất hợp nhau.”
Người phụ nữ trung niên xấu hổ cười, hiểu rõ bây giờ không phải lúc để bại lộ, vội vàng đáp lại: “Tính tình cô Lý rất tốt, nên tôi cũng ân cần lại thôi.”
“Ừm… Nhìn như thể đối xử với con gái ruột của bà vậy.”
Bà ấy vừa dứt lời, hai người kia bị hù dọa, mặt trắng bệch.
Nguy rồi, hình như Ủ Rượu Pha Trà nghe được bọn họ nói chuyện.
Bọn họ lúc sau chỉ nói đến chuyện trọng yếu, với lại con gái không gọi bà ta là mẹ, nhưng mà có lẽ Ủ Rượu Pha Trà thông minh như vậy, nói không chừng có thể đoán được vài thứ.
Ủ Rượu Pha Trà không hề hay biết mình đã tạo thành ảnh hưởng sâu sắc cho đối phương, còn nói thêm: “Sao hai người lại tỏ thái độ như vậy? Rõ ràng đây là việc vui. Gần đây Hiểu Mẫn đến kỳ phản nghịch, tôi không nói chuyện được với nó, đang cần có người giúp. Dì Giang, nếu như bà đã thích Hiểu Mẫn như vậy, bà có đồng ý làm mẹ nuôi của nó không?”
Hai người bọn họ nhìn Ủ Rượu Pha Trà, bọn họ tự vấn trong lòng. Nếu như bọn họ là Ủ Rượu Pha Trà, sau khi biết được sự thật, chắc hẳn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Hai người bọn họ thở phào nhẹ nhõm, quyết định hùa theo Ủ Rượu Pha Trà.
Lý Hiểu Mẫn lắc đầu, nhìn mẹ ruột của mình, không đồng ý nói: “Mặc dù con rất thích dì Giang, nhưng nếu như bố biết, không đồng ý đâu.”
Ngụ ý ám chỉ thân phận của dì Giang không đủ.
Ủ Rượu Pha Trà giả vờ quan tâm nói: “Không sao, con và mẹ nuôi hợp ý nhau đến thế, nhất định cũng sẽ hợp ý với bố con.”
Lý Hiểu Mẫn và người phụ nữ trung niên nghe vậy trừng to mắt: …
Sao cứ cảm giác lời nói của Ủ Rượu Pha Trà có hàm ý khác?
Vì để Ủ Rượu Pha Trà không hoài nghi, đành phải hùa theo Ủ Rượu Pha Trà: “Để đợi đến tối, con hỏi bố thử xem.”
“Không cần hỏi.” Ủ Rượu Pha Trà nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, cười nói: “Chút chuyện nhỏ thế này mẹ có thể quyết định.”
Hiếm khi Lý Hiểu Mẫn thấy Ủ Rượu Pha Trà cứng rắn đến vậy, đành phải nói theo: “Vậy con nghe theo mẹ.”
“Được, vậy thì mẹ sẽ sắp xếp một bữa tiệc.”
“Được.” Lý Hiểu Mẫn thấy hình như Ủ Rượu Pha Trà rất vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm, vì để không lộ tẩy, thoải mái nói: “Vậy khi nào mở tiệc?”