An Như Cố nhìn tay của cô ấy, cô hắng giọng nói: “Thật ra phụ nữ cũng được gọi là đạo trưởng, với lại chắp tay trước ngực là lễ nghi của Phật giáo, Đạo giáo chỉ chắp tay thôi. Với lại tôi không nhập đạo, không phải đạo sĩ, cô cứ gọi tôi là chủ phòng là được rồi.”
Cô gái nghe vậy thì động tác chắp tay cứng đờ, lúng túng không thôi, vội vàng thu tay lại, cảm thấy rất tức giận, đương nhiên là tức giận bản thân mình.
Haiz, bực cả mình, tự cho rằng bản thân thông minh. Đây gọi là vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm đùi sao?
Tiêu rồi, chắc chắn đại sư tức giận rồi!
[Thì ra cần chú ý nhiều chuyện như thế, xin lỗi, bây giờ tôi mới biết.]
[Xem hết toàn bộ quá trình tôi cũng phải khoanh chân ngồi luôn này.]
[Không sao, chỉ mất mặt trước hơn 1000 người chúng tôi mà thôi.]
[Chủ phòng tức giận rồi: Tạm biệt.]
Người xem ai cũng nghĩ An Như Cố tức giận, nhưng thật ra cô rất bình tĩnh.
Người không biết thì vô tội, lại nói, mấy chuyện này chẳng sao cả, đệ tử Đạo gia bình thường rất hiền hòa, không quan tâm mấy chuyện nhỏ này.
An Như Cố thấy mặt cô gái càng ngày càng đỏ, đỏ sắp bốc khói luôn rồi, lập tức nói đến chuyện khác: “Về chuyện em trai của cô, để tôi xem, cô có ảnh của em trai mình không?”
Trương Văn nghe xong thì mắt trợn tròn, xem ra vị đạo trưởng này không giận cô ấy, vẫn tiếp tục xem bói. Đại sư quả thật là người tốt.
“Có… Có…” Cô ấy vội vàng đứng dậy, đi đến kệ sách bên cạnh, mở ngăn kéo dưới cùng ra, lấy một khung hình rồi đưa đến trước camera: “Đây là em trai của tôi, tôi tên Trương Văn, em trai tôi là Trương Võ.”
Tấm hình kia là ảnh gia đình, hai người nam nữ trung niên ngồi trên ghế, Trương Văn đứng sau lưng bố mẹ, một tay đặt lên vai bố, một tay đặt lên vai mẹ, cô ấy cười xán lạn.
Em trai cô ấy mới 6 tuổi nên không cao lắm, đứng phía trước bố mẹ, cậu bé cầm một cây kẹo mút, nhìn gương mặt khá giống Trương Văn, mắt linh động, tướng mạo làm người ta nhìn vào thấy vui vẻ.
Trương Văn nhìn hình của em trai, đáy lòng chua xót, vốn dĩ tâm trạng đã tốt hơn, bây giờ mắt cô ấy lại đỏ hoe.
Vì chịu áp lực quá lớn, cô ấy nóng lòng muốn tìm chỗ trút, kìm lòng chẳng đặng thổ lộ ra hết: “Buổi tối, nó vào phòng lúc tôi đang học nói muốn ăn gà rán, mẹ tôi từng dặn không cho nó ăn gà rán, vì vậy tôi không đồng ý.”
“Sau đó nó nói muốn chơi với tôi, chơi mấy trò mà lúc nhỏ hay chơi, tôi đang ôn thi cuối kỳ, làm gì có thời gian mà chơi với nó?”
“Nếu như lúc đó tôi mua gà rán…” Có lẽ nó không bỏ đi đúng không? Trương Văn đang tự trách bản thân.
[Hay là cậu bé muốn ăn gà rán nên đến cửa hàng gà rán mua đồ ăn?]
[Có khả năng đó, hôm đó chó nhà tôi chạy đi mất, tôi còn nghĩ nó đi đâu, hóa ra là chạy đến tiệm tạp hóa gần nhà muốn thịt hun khói của ông chủ quán, cạn lời luôn mà.]
An Như Cố nhìn em trai của Trương Văn trong hình, nhớ những lời Trương Văn vừa nói, cô đã hiểu, thế là nói: “Tục ngữ có câu ánh mắt phản ánh nhân sinh, dựa vào tướng mạo, một người thông minh hay ngốc nghếch dựa vào ánh mắt có thể biết được điều đó, cô và em trai cô thông minh như nhau.”
Trương Văn nghe đại sư khen ngợi, thấy rất vui, sau đó lại thấy tức giận: “Nhưng mà đâu có thông minh lắm, nếu thông minh thì đâu có tự ý chạy ra ngoài.”
An Như Cố không thừa nước đục thả câu, cô nói thẳng: “Tôi biết em trai cô ở đâu.”
“Thật sao?” Trương Văn suýt nữa thì nhảy cẫng lên, giọng nói tràn ngập sự vui mừng: “Đại sư, nó ở đâu?”
An Như Cố thấy Trương Văn kích động như vậy thì vẫn lạnh lùng, bộ dáng cao thâm khó dò, cô nói: “Cô muốn tôi chỉ đường cho cô không, có lẽ cứ trực tiếp chỉ đường luôn được không?”
Khi Trương Văn vừa vào phòng live stream thì thấy cảnh tượng bắt tên lừa đảo, cô ấy nhanh chóng hiểu được ý của An Như Cố. Cô ấy biết An Như Cố lợi hại, với lại cũng không dám đi một mình, thế là vội vàng làm ra lựa chọn: “Làm phiền cô chỉ đường cho tôi.”