Cô ấy vừa nói xong thì phòng live bùng nổ.
[Khá lắm, đầu live thì bắt lừa đảo, sau đó là cứu trẻ em, cảnh sát cũng chẳng tìm nhanh như vậy.]
[Lúc đó tôi xem live stream một mình, bây giờ cả nhà xem live cùng tôi, bọn họ còn kích động hơn so với chủ phòng…]
[Chủ phòng nhìn mắt to mày rậm, không ngờ rằng lại nhạy bén như vậy, hiểu chúng ta muốn thấy gì.]
[Hiệu quả quảng cáo của phòng live này tốt thật đấy.]
Người xem đều cho rằng An Như Cố làm quảng cáo cho phòng live… Thực ra… Bọn họ đoán đúng rồi đấy.
Cho dù cô thanh cao, cô cũng biết chuyện tích lũy độ nổi tiếng là chuyện mà một streamer nên làm, chỉ đoán mệnh đơn thuần thì phòng live quá mức buồn tẻ. Làm một chút chuyện thám hiểm, chỉ đường, một số chuyện hài hước, kích thích sự tò mò thì độ nổi tiếng mới tăng lên nhanh chóng được.
Lại nói, chuyện này hơi đặc biệt, cô để người hữu duyên một chút cảm giác nghi thức.
Như vậy người hữu duyên mới cảm thấy số tiền đã bỏ ra có giá trị.
Kết quả là, Trương Văn cầm điện thoại, quay camera trước, đeo tai nghe, đi giày, chuẩn bị đi tìm em trai của mình.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, một đôi nam nữ trung niên bước vào nhà.
Mặt bọn họ u sầu, tóc tai rối bời, nhìn có vẻ như chưa từng nghỉ ngơi.
Bọn họ tìm cả buổi sáng, cộng thêm một buổi tối, hỏi tất cả những người mà bọn họ gặp trên đường, báo cảnh sát, nhưng chẳng tìm được đầu mối nào hữu dụng, chỉ biết con trai họ đi về phía nam của chung cư.
Một đêm không ngủ làm việc với cường độ cao là chuyện bình thường đối với người trẻ tuổi, nhưng mà lại quá sức so với những người trung niên, bố mẹ Trương Văn đi không nổi nữa nên muốn quay về nghỉ ngơi.
Trên tay bố cô ấy cầm một cái túi, trong túi có quần áo và tờ rơi tìm người chưa phát hết, nhìn thấy Trương Văn muốn ra ngoài, thì nhíu mày: “Nói con quay về ngủ mà? Sao con không ngủ mà ra ngoài làm gì đó?”
Trương Văn thấy bố mẹ quay về thì như tìm được đồng minh, cô ấy không hề trả lời bố, kích động nói: “Bố ơi, con biết em trai ở đâu rồi!”
Bố cô ấy nghe vậy thì trợn trừng mắt, nghĩ là thật, vội vàng hỏi lại: “Con lấy thông tin ở đâu vậy?”
Trương Văn vội vàng đưa cho bọn họ xem màn hình điện thoại, trên điện thoại là một phòng live: “Đại sư giúp con tính, bây giờ con ra ngoài tìm nó!”
Bố và mẹ Trương Văn: ???
Đại sư? Con gái bọn họ cả đêm không ngủ, nên bây giờ tinh thần rối loạn rồi hả?
Mẹ cô ấy lập tức giữ chặt cô ấy lại, trấn an nói: “Con đừng hốt hoảng, chúng ta mới ở đồn cảnh sát về, bọn họ đang điều tra manh mối, đoán chừng sắp tìm thấy rồi, chúng ta ở nhà chờ tin tức đi.”
Trương Văn thấy bọn họ không tin, cô ấy vui vẻ giải thích: “Bố mẹ ơi, hai người phải tin con, đại sư này tính rất chuẩn!”
Bố mẹ Trương Văn: …
Bọn họ ngơ ngác nhìn con gái, lâu chưa ngủ nên bọn họ cũng mệt mỏi, bọn họ nghĩ đây là con gái bọn họ à? Từ trước đến giờ chưa từng biết con gái họ lại mê tín như vậy?
Cả nhà bọn họ không tin chuyện quỷ thần!
Mẹ cô ấy cho rằng con gái vì tự trách bản thân đã làm lạc mất em trai nên nói năng lộn xộn, bà ấy sốt ruột nói: “Tiểu Văn à, bố mẹ không trách con đâu, là bố mẹ sai, khi không dẫn em trai con đi cùng, nếu như dẫn nó theo thì đã không xảy ra chuyện này.”
Bố cô ấy cũng nói: “Đúng thế, con cứ an tâm ở nhà chờ tin đi, cảnh sát đang tìm kiếm, con coi bói thì xem có thể tìm được? Đừng bị người ta dùng kỹ xảo lừa tiền.”
Trương Văn hiểu rằng không phải chỉ vài câu là bố mẹ cô ấy tin được, với lại cô ấy mở mic cho cả phòng live nghe, nếu như chờ quá lâu thì sẽ gây phiền phức cho đại sư.
Thế là cô ấy không giải thích nữa, trực tiếp đẩy cửa chạy ra ngoài.
Dù thế nào thì cứ tìm em trai về trước đã, sau khi về chắc chắn bố mẹ sẽ tin mà thôi.