Bố mẹ Trương Văn không kịp ngăn cản cô ấy, Trương Văn chạy đi mất chỉ để lại bóng lưng, hai người thấy không đúng lắm vội vàng quăng đồ đạc trên tay xuống, khóa cửa rồi chạy theo.
Trong lòng hai người đều lo lắng, nhất định con gái bọn họ đã bị lừa rồi!
Mà Trương Văn thì nghe lời chỉ dẫn trong tai nghe, vội vàng chạy ra đường lớn, cô ấy vội vàng muốn tìm được em trai của mình.
Thế là người ở gần chung cư thấy cảnh tượng này. Trương Văn chạy như bay đằng trước còn bố mẹ cô ấy thở hổn hển đuổi theo phía sau.
“Cô đi đến cuối đường Huyền Vũ, ở đó có một chung cư, cô đi thẳng vào trong là được.”
“Được.” Sau khi trả lời thì Trương Văn chạy thẳng đến chung cư Duyệt Phủ.
Khi thấy rõ chung cư thì cô ấy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cô ấy cảm thấy kinh ngạc vì chung cư này cách nhà cô ấy chỉ 2 con phố, với lại tên của nó rất quen thuộc.
“Tòa nhà 13, căn 1801.”
[Bọn bắt cóc nhất định ở chỗ này!]
[Có sao nói vậy, lũ lừa bán trẻ em thật đáng chết!]
[Mỗi một đứa nhỏ bị bắt đi thì mỗi gia đình mất đi một thành viên, nên bắt hết lũ buôn người đi thôi.]
Khi Trương Văn đến đây thì tỉnh táo hẳn lên, cô ấy cảm thấy bản thân đã đến gần sự thật rồi, vừa kích động vừa tức giận, cô ấy cắn chặt răng.
Bọn buôn người đáng chết, cô ấy nhất định khiến chúng phải trả giá đắt!
Cô ấy vội vàng tiến vào tòa nhà 13, đi thang máy lên tầng 18, đi đến gõ cửa căn 1801.
[Chủ phòng, nói người hữu duyên đừng gõ cửa, bọn buôn người đều là những tên tàn độc, chậm mà chắc, đứng đó rồi báo cảnh sát thôi.]
[Tất cả cứ giao cho cảnh sát thôi.]
Trương Văn định đưa tay bấm chuông cửa thì cứng đờ, cô ấy ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, tâm trạng kích động đã vơi đi bớt, cô ấy lùi lại.
Nhỡ đâu bọn buôn người không chỉ có một mình mà có cả một nhóm thì sao, tuy cô ấy thường xuyên tập thể dục nhưng chắc không đối đầu với chúng được.
Đúng lúc cô ấy chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát thì bố mẹ của cô ấy đã đi thang máy lên tầng 18.
Bố mẹ cô ấy chạy theo con gái 2 con phố, chạy đến cả người mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, cảm giác sắp ngất ra tại chỗ.
Bố cô ấy định hỏi tại sao lại chạy lung tung thì bị vợ kéo tay lại.
Mẹ cô ấy nhớ ra gì đó kinh ngạc nhìn về căn hộ kia: “Ồ, đây là nhà bạn học của Tiểu Võ mà?”
Trương Văn và bố: ???
Người xem phòng live stream: ???
[Hả? Thì ra đây là nhà bạn học của em trai người hữu duyên? Đây có phải nhà bọn buôn người không vậy?]
[Khá lắm, người quen gây án.]
Trương Văn nghe mẹ cô ấy nói xong thì nghĩ đến gì đó, đồng tử co lại, sắc mặt tối sầm lại, đen như mực vậy, cô ấy không để ý đến sự khuyên can của người xem trong phòng live stream, ngay lập tức ấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, mở cửa là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Bà ấy thấy trước cửa có nhiều người như vậy thì kinh ngạc, nhìn thấy mẹ Trương Văn thì thay đổi sắc mặt, chân thật hỏi: “Ôi, bà là mẹ của Trương Võ đúng không, sao bà lại đến đây?”
Không đợi mẹ Trương Văn trả lời thì lập tức xoay người vào cửa, nhiệt tình nói: “Mau vào uống chén trà!”
Mẹ Trương Văn đành phải vào trong, trả lời bà ấy: “Mẹ Tôn, đã lâu không gặp.”
Group chat lớp con trai họ rất sôi nổi, quan hệ của hai người họ cũng khá tốt, mặc dù ít khi gặp mặt, nhưng thông qua vòng bạn bè trên Wechat và thông tin trên đó, bài viết rồi bấm vài cái like xã giao là đủ.
Thím ấy cũng không biết chuyện Trương Võ mất tích, sau khi nghe kể sự việc cũng sốt ruột nói: “Vậy nhanh chóng báo cảnh sát đi.”
Mẹ Trương Văn: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đang tìm kiếm.”
Thím ấy thấy vẻ mặt u buồn của cả nhà bọn họ thì nhiệt tình nói: “Vậy mọi người có thông báo tìm người của cảnh sát không?”