Xem ra đối phương không giống như lỗ mũi trâu và tên hòa thượng lừa trọc kia, không có ác ý với cô ấy.
Nữ quỷ thu tay lại, thậm chí còn phúc thân hành lễ: “Đại sư nói rất chuẩn, thiếp thân kính chào đại sư.”
Mọi người: !!!
Vương Kha: ???
An Như Cố ngủ rất ngon, sau khi tỉnh giấc đã hơn 2 giờ sáng, sau khi rửa mặt thì đi xuống lầu. Lúc cô ý thức được nữ quỷ đã đến, cô chuẩn bị ra tay bắt giữ đối phương, nhưng cô thấy cô ấy không hề có ác ý, nên đã lặng yên theo dõi kỳ biến.
Trên người nữ quỷ không dính nợ máu, chứng tỏ cô ấy chưa từng hại người.
Cô không phải người không phân rõ thiện ác, đây là ân oán giữa Vương Kha và cô ấy, nhỡ đâu lại hại nữ quỷ, vì vậy cô để bọn họ nói chuyện đàng hoàng, sau khi hiểu rõ những chuyện từng xảy ra, cô sẽ không tùy tiện đánh giết nữ quỷ.
Đợi đến khi cô thấy rõ gương mặt của nữ quỷ thì mới phát hiện thân phận của đối phương.
Mãi đến khi nữ quỷ bị Vương Kha chọc giận, chuẩn bị câu hồn thì cô mới lên tiếng ngăn cản.
Khi mọi người dồn ánh mắt sùng bái và tò mò vào cô, An Như Cố chầm chậm đi đến nữ quỷ, cô nhìn hai người họ, thở dài nói: “Làm thế được gì đâu?”
Mọi người nghi ngờ, làm gì là làm gì cơ chứ? Rốt cuộc giữa Vương Kha và nữ quỷ đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ mỗi nữ quỷ nghe hiểu lời An Như Cố nói, cô ấy e lẹ cười một tiếng, đưa tú cầu biểu tượng cho vĩnh kết đồng tâm ôm vào ngực: “Chúng tôi đã hẹn ước, đời đời kiếp kiếp làm phu thê. Nếu ai đi trước, thì ở hoàng tuyền chờ người kia, cùng đi đầu thai, kiếp sau nguyện làm phu thê. Tôi đợi chàng ấy 412 năm, lại phát hiện chàng ấy đã sớm chuyển kiếp đầu thai, tôi phải làm thế nào bây giờ? Nếu núi không tìm đến tôi thì tôi tự trèo lên núi.”
Mọi người: !!!
Vương Kha: !!
An Như Cố nhìn Vương Kha đang kinh hoảng, cô lạnh nhạt nói: “Nhưng kiếp này hai người vô duyên, cũng sẽ không đồng ý thành ma, cô không dính nợ máu, sau khi đầu thai có thể đến một nhà tốt, tại sao phải chấp nhất người đàn ông này? Nếu như cô không quên được, cứ việc uống canh Mạnh Bà, uống xong chuyện gì cũng quên sạch.”
“Nếu như cô câu hồn cậu ta đi, cô làm hại người sống, vậy thì cô phạm phải sai lầm lớn, sẽ trở thành ác quỷ bị truy bắt, nếu như bị âm sai bắt được sẽ bị đầy xuống 18 tầng Đia Ngục, có đáng giá không?”
Nữ quỷ đã đợi nhiều năm như vậy, nghe rất nhiều người thuyết giáo, lỗ tai sắp thành kén, căn bản mất kiên nhẫn khi nghe người ta cứ ra vẻ cao cao tại thượng thuyết giáo mình.
Người khác đâu có biết tình cảm sâu đậm của cô ấy với Vương lang quân có sâu đậm hay không?
Nhưng An Như Cố lại khác, giọng điệu tỏ vẻ sự nghi ngờ, không phải kiều cao nhân dạy dỗ, dường như đang cân nhắc lợi hại, tò mò cô ấy làm vậy có đáng giá hay không?
Thế là thái độ của nữ quỷ mềm mỏng hẳn xuống, khó có được cơ hội bày tỏ tâm tư, bèn kể chuyện cũ: “Phụ thân của tôi là phú thương một vùng, rất thương tôi, lo lắng tôi gả đến nơi khác sẽ bị mẹ chồng khi nhục, thế là kén rể cho tôi. Trong số rất nhiều người đến, tôi đã chọn trúng Vương lang quân, tuy chàng chỉ là thư sinh nghèo, nhưng nhìn rất tuấn tú, sau đó tôi mới biết được chàng là chàng trai tuấn tú nhất 18 dặm xung quanh đó. Nhưng cơ thể bệnh tật, không sống nổi đến tuổi gầy dựng sự nghiệp. Chàng nói với tôi, tình cảm ở kiếp này, kiếp sau sẽ đền đáp.”
Giọng nói của nữ quỷ mang theo sự hoài niệm, ánh mắt cô ấy nhìn Vương Kha dính đầy bụi bặm ngồi trên ghế sô pha, ngập ngừng một chút, không đành lòng nhìn, không muốn nhìn tiếp.
Cô ấy dứt khoát quay sang nhìn An Như Cố, ánh mặt băn khoăn, gò má ửng hồng như ráng chiều đỏ, sao cô gái này lại xinh đẹp đến thế, càng nhìn càng thấy tươi đẹp. Sau đó cô ấy lại nhìn Vương lang quân, sao chàng ấy bây giờ xấu quá vậy.
Nếu cô ấy là đàn ông…
Aaa, không được, không thể thay đổi suy nghĩ được, Vương lang quân là phu quân của cô ấy!
Nữ quỷ cố gắng kìm nén suy nghĩ này, che giấu gò má ửng hồng, chuẩn bị câu hồn Vương Kha đi, rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay sang nhìn An Như Cố, quyết định đối đầu như ngựa non háu đá: “Tôi không biết tại sao cô có thể thoát khỏi thuật định thân, nhưng tôi biết rất nhiều, không chỉ mỗi thứ này, nếu cô không muốn chết, vậy thì mau rời đi đi.”
Nói xong cố chấp nhét dải lụa đỏ vào tay Vương Kha, rồi lấy tay đập mạnh vào vai cậu ta, túm lấy hồn phách, muốn câu hồn.
Bố mẹ Vương Kha mắt trợn trừng muốn rách cả mí mắt, chỉ hận không thể thay thế con trai. Các cao nhân đứng đó thì bất lực, có thể cái mạng nhỏ của bọn họ cũng chẳng giữ nổi, càng thấy đau khổ hơn.