Chương 63: [Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 63

Phiên bản dịch 4579 chữ

Cô ấy tìm kiếm đối tượng của mình trong đám người, khi nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của Vương Kha ngồi trên ghế sô pha, ngập ngừng đôi chút, dường như đang cân nhắc điều gì đó, sau đó hạ quyết tâm đi đến gần.

Lúc này Vương Kha đã bừng tỉnh.

Cô ấy cầm dây lụa có tú cầu, nằm một đầu, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, từ từ đi đến trước mặt Vương Kha, xấu hổ cười khẽ rồi đưa đầu kia của dây lụa cho Vương Kha.

Dung mạo cô ấy rất đẹp, dáng đi, cử chỉ như thể đã luyện tập rất nhiều lần, có lẽ xuất thân từ gia đình phú quý.

Nhưng Vương Kha căn bản không dám thưởng thức, hoảng sợ tránh ra phía sau, lắp bắp nói: “Cô… Cô muốn làm gì?”

Cô gái nghe vậy, mặt ửng hồng, oán trách nói: “Tất nhiên đến đón chàng đi, phu quân, sao chàng ngốc thế!”

Vương Kha: !!!

Vương Kha sợ đến mức đẩy mảnh lụa đỏ ra xa: “Sao tôi có thể là phu quân của cô được, tôi còn chẳng biết cô là ai.”

“Em biết chàng là được.” Nữ quỷ cúi đầu cười ngượng ngùng, không tức giận khi Vương Kha kháng cự, đưa dải lụa đỏ cho Vương Kha lần nữa: “Hôm này là ngày đẹp để chúng ta thành hôn, đừng trì hoãn nữa, nếu như qua giờ lành, nhất định chàng lại trách em.”

Vương Kha câm nín, tại sao nữ quỷ này lại cứ tự quyết định mọi chuyện như vậy? Cậu ta muốn trốn đi cho rồi, sao có thể muốn kết hôn với cô ta cơ chứ?

Điên mất thôi!

Vương Kha nôn nóng, vội vàng tìm người giúp đỡ, chuyển mắt sang các cao nhân, chẳng biết tại sao ai nấy đều đứng im bất động, vội vàng gọi to: “Sao mọi người lại đứng đó nhìn, nhanh tới giúp tôi đi chứ, nếu không cô ta sẽ bắt tôi đi mất!”

Nhưng không một ai cử động cả, dường như bọn họ bị định thân. Vương Kha chăm chú nhìn, lập tức phát hiện điều bất thường, hình như nãy giờ các cao nhân không ai nói gì, đứng bất động tại chỗ, chỉ có mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu ta.

Cậu ta quay đầu sang nhìn bố mẹ, bọn họ cũng bất động. Thấy nữ quỷ dây dưa với cậu ta, mắt Trương Linh chảy nước mắt, rơi xuống khóe miệng.

Nguy rồi, bọn họ bị chế trụ toàn bộ!

“Một thuật định thân nho nhỏ mà thôi.” Nữ quỷ thấy bộ dáng ngốc nghếch của Vương Kha, cô ấy cười nói: “Em đã đợi chàng nhiều năm, tất nhiên học được vài thứ.”

“Nếu chàng thích phép thuật này, đợi sau khi chàng trở nên giống em rồi em sẽ dạy cho.” Mặt nữ quỷ ửng hồng: “Dù sao gả cho gà thì theo gà, gả cho chó theo chó.”

Nữ quỷ càng nói càng hưng phấn, nói một loạt cuộc sống sau khi cưới: “Đúng rồi, sao dạo này nhìn chàng không khôi ngô tuấn tú giống khi trước, em chẳng thích, chàng nhất định phải cố gắng trở lại dáng vẻ khi trước, nếu không em sẽ rất buồn. Nếu như em buồn thì em sẽ bỏ chàng đi theo người khác đấy.”

Vương Kha khóc không ra nước mắt, cảm thấy chua chua, không nói nên lời, vì dáng dấp đẹp trai nên cậu ta mới được để ý sao?

Lớn lên có một gương mặt đẹp cũng là chuyện sai trái!

Vương Kha nghĩ đến câu “trở nên giống em” của nữ quỷ, đoán chừng cô ấy muốn biến cậu ta thành ma, đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Nếu bố mẹ và bạn gái cậu ta biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ đau lòng.

Dưới tình thế cấp bách, cậu ta ném dải lụa đỏ nữ quỷ đưa cho xuống đất, dùng chân đạp mấy cái, tức giận mắng: “Tôi đã có bạn gái, chúng tôi sắp kết hôn rồi, thế mà cô lại thèm thuồng cơ thể tôi, cô thật hèn hạ!”

Nữ quỷ nghe cậu ta nói, nụ cười trên mặt cứng đờ, sa sầm mặt, trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Khi Vương Kha nghĩ cậu ta sẽ bị giết ngay tại chỗ, nữ quỷ đột nhiên thu liễm khí tức, không phát tác cơn giận, nhưng vẻ mặt không dịu dàng như lúc trước.

Cô ấy nói như đinh đóng cột: “Thê tử của chàng chỉ có thể là em.”

Vương Kha kinh ngạc khi nghe đối phương nói chuyện vô liêm sỉ như vậy, quên mất sự sợ hãi trong lòng, thốt lên: “Cô dựa vào đâu chứ? Cô tưởng cô là ai hả?”

Cùng lúc đó, một giọng nói xa lạ, trong veo như trăng trong nước truyền vào tai Vương Kha: “Cô ấy là vợ của cậu ở kiếp trước.”

Tất cả mọi người trong phòng và nữ quỷ ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết từ khi nào An Như Cố đã đứng ở bậc thang lầu hai, cô đứng từ trên cao nhìn xuống.

Trương Linh thấy các cao nhân chồng và bà ta cố gắng mời đến không cử động được, không nói được lời nào. An Như Cố lại thong dong nhàn nhã, căn bản không hề bị thuật định thân khống chế.

Trong mắt bọn họ lóe lên sự kinh hãi và chợt hiểu.

Thì ra cao nhân chân chính lại đang ở bên cạnh bọn họ!

Nữ quỷ thấy An Như Cố thì mất khống chế, lo lắng An Như Cố sẽ đòi đánh đòi giết cô ấy, kết quả nhìn kỹ thì phát hiện trên người cô không có bất cứ thứ gì.

Không có kiếm gỗ đào, không có móng lừa đen, càng không có phù chú, cũng không niệm chú luôn.

Trên cổ tay cô chỉ đeo một xâu Tiền Ngũ Đế bình thường, không có bất kỳ uy hiếp nào với cô ấy cả.

Bạn đang đọc [Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh của Mặc Nhĩ Ngọc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!