“Cô dự đoán như thần, tính quá chuẩn.” Lâm Đạt kinh ngạc kêu lên rồi gật đầu điên cuồng, cười rộ lên: “Bố tôi đã qua đời khi tôi còn nhỏ, cũng may bố dượng và mẹ đối xử rất tốt với tôi. Nghề nghiệp của tôi quả thật có tính lưu động cao, không dối gạt cô, tôi là một tiếp viên hàng không. Khi nãy là chồng của tôi, mặc dù gia đình chồng tôi không bằng gia đình tôi, nhưng mà là người thành thật, an phận, rất hợp với tôi.”
[Hu hu hu, thế mà chị gái nhỏ đã kết hôn rồi.]
[Có sao nói vậy, chỉ mỗi tôi cảm thấy người đàn ông kia trông khá xấu tính à? Người hữu duyên à, anh ta thật sự an phận sao?]
[Tôi cũng cảm thấy như thế, nhìn anh ta rất lười biếng, bây giờ trời chưa tối mà đã mặc áo ngủ.]
Lâm Đạt thấy những bình luận này, trừng mắt nhìn, không đồng ý với bọn họ, cô ấy biện họ thay chồng mình: “Hôm nay anh ấy được nghỉ ở nhà, nên mặc đồ ngủ là chuyện bình thường mà.”
Lúc này, giọng nói trong trẻo êm ái như nước của An Như Cố truyền đến: “Vậy cô định tính về chuyện gì?”
Lâm Đạt nghe vậy, đứng dậy nhìn chồng mình đang ngồi xem TV ở phòng khách, sau đó âm thầm đóng cửa lại, nhỏ giọng nói vào micro: “Thực ra hôm nay là ngày tôi đi làm, nhưng hôm nay lại là ngày kỷ niệm 3 năm ngày cưới, nên tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ cho chồng, nên đã xin nghỉ rồi về nhà.”
“Xem ra cô vô cùng yêu chồng của mình.”
“Đúng vậy.” Lâm Đạt vừa cười vừa nói, sau đó đưa tay xoa bụng mình, ánh mắt lóe lên sự lo lắng: “Nhưng mà chúng tôi đã kết hôn 3 năm, đến giờ vẫn chưa có con, mẹ chồng tạo áp lực với tôi rất lớn, hối thúc tôi đi kiểm tra, chồng và mẹ chồng tôi rất thích trẻ con, thật sự tôi cũng muốn sinh con. Cô có thể tính xem khi nào chúng tôi có con hay không?”
AN Như Cố nghe vậy sắc mặt cô trở nên vi diệu, hơi bối rối có định nói hay không, sau khi suy nghĩ một phen, cô vẫn nói ra tình hình thực tế: “Hai người các cô không thể có con.”
Lâm Đạt: !!!
Người xem phòng live stream: !!!
Lâm Đạt kinh ngạc không thôi, liền vội vàng hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Cô ấy dùng sức ấn mạnh vào bụng mình, đau khổ nói: “Lẽ nào tôi không thể mang thai đúng như mẹ chồng tôi đã nói?”
An Như Cố khẽ thở dài, cô nói: “Trước tiên cô đừng quản đến chuyện có mang thai hay không, bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng, còn quan trọng hơn việc mang thai của cô nữa.”
Lâm Đạt ngẩn người, rụt tay lại. Cô ấy đã xem chủ phòng live nhiều lần, rất ít khi thấy cô dùng giọng điệu nghiêm túc thế này nói chuyện, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
An Như Cố thấy Lâm Đạt đang đeo tai nghe, thế là an tâm nói: “Trong tủ quần áo của cô có một người.”
Một viên đá dấy lên ngàn gợn sóng, nổ tung khiến mọi người muốn hồn lìa khỏi xác.
Lâm Đạt: !!!
Người xem phòng live stream: !!!
[Má ơi, má ơi. Chết tiệt! Có ma!]
[Tôi sợ tủ, tôi không muốn chơi!]
[Người hữu duyên chạy ngay đi! Nếu không lát nữa sẽ xảy ra việc đẫm máu, phòng live stream sẽ bị khóa mất.]
Trong phòng ngủ chỉ có một cái tủ quần áo rất to, ở ngay bên cạnh bàn người hữu duyên đang ngồi. Tủ có 6 cánh cửa, trong đó để quần áo của cô ấy và chồng.
Lâm Đạt vô cùng tin tưởng An Như Cố, sau khi xem live stream của Tiểu Cư Cư, cô ấy tin trên đời này thật sự có ma tồn tại.
Trong đầu Lâm Đạt lập tức hiện ra vô số cảnh tượng kinh dị trong phim, chợt rùng mình một cái. Trong một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy chỉ còn mình mà cái tủ kia, nó trở mình thành quái thú, giương nanh múa vuốt muốn nuốt trọn cô ấy.
Cô ấy nuốt nước bọt một cái, vô thức muốn ra ngoài cầu cứu chồng mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại, phát hiện mình vừa mới
Lý trí khôi phục lại, cô ấy tốn hết công sức, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao ở trong phim kinh dị, thường có một quy luật, sau khi ma quỷ bị phát hiện, sẽ phát động tấn công ngay lập tức.
Đúng lúc cô ấy đang tự suy nghĩ xem làm cách nào có thể bình yên để chồng và mình rời khỏi nhà, An Như Cố nghi hoặc tại sao Lâm Đạt lại ngồi bất động không nói gì: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Đạt lo lắng thở hổn hển, bắt đầu nói lung tung: “Tôi… Tôi đang suy nghĩ hôm nay tôi và chồng nên làm gì để kỷ niệm ngày cưới.”
An Như Cố thấy hắc khí trên mặt đối phương càng lúc càng nặng, trong lòng lo lắng, ý thức được cô ấy sắp gặp chuyện không ổn, thế là nói: “Cô đừng mở tủ kia một mình, bây giờ cô nhắn tin cho bạn bè hoặc cảnh sát, để bọn họ tới đây. Gọi càng nhiều bạn bè càng tốt, nhất định phải nói bọn họ nhanh chóng đến đây.”
Lâm Đạt là người lương thiện, hiền lành, cô ấy nghe xong cảm thấy không ổn, muốn từ chối, nhưng không dám mở miệng, thế là gửi một bình luận vào livestream: [Nhưng đó là ma mà? Nếu gọi bọn họ đến, bọn họ sẽ chết mất!]