An Như Cố: … Hóa ra là như vậy.
Cặp mắt hoa đào của An Như Cố nheo lại, cô cảm thấy hơi buồn cười: “Ai nói với cô đó là ma? Đây là người, là một người sống sờ sờ giống chúng ta mà thôi.”
Lâm Đạt: !!!
Người xem: !!!
Người xem và Lâm Đạt như vừa ăn một viên thuốc an thần, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, cả Lâm Đạt và người xem đều cảm thấy có điều là lạ.
Tại sao trong tủ nhà của họ lại có người chui vào?
[Người hữu duyên, tôi thấy màu xanh trên đầu cô.]
[Lo lắng hoảng sợ một hồi, hóa ra lại xuất hiện ánh sáng xanh chói lóa.]
[Đại sư, tôi hiểu rồi. Người hữu duyên đột ngột xin nghỉ làm về nhà, phá vỡ chồng mình và kẻ thứ ba đang lén lút với nhau, kết quả người thứ ba trốn vào tủ quần áo, khó trách giữa trưa chồng cô ấy lại mặc đồ ngủ.]
Lâm Đạt bị lời nói của An Như Cố làm cho kinh ngạc rồi hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết là nếu như trong tủ quần áo xuất hiện ma quỷ đáng sợ hơn hay xuất hiện kẻ thứ ba đáng sợ hơn.
Cô ấy ôm một tia may mắn, An Như Cố chưa nói ai đang ở trong tủ quần áo, nói không chừng là kẻ trộm thì sao.
Bất kể thế nào, cô ấy phải gọi bạn bè và cảnh sát đã.
Bây giờ có nhiều cách để báo cảnh sát, suy xét đến những tình huống bất khả kháng, có thể gửi tin nhắn báo cảnh sát.
Cô ấy không muốn làm kinh động người trong tủ, gửi một tin nhắn cho cảnh sát xong, lại gọi bố dượng và cậu của mình đến nhà.
Đồn cảnh sát gần đó nhận được tin nhắn, lập tức cử đội viên đến hiện trường, 20 phút sau, họ nhắn cho Lâm Đạt rằng đã đến rồi. Mà bố dượng và cậu của Lâm Đạt cũng buông hết thảy công việc xuống vội vàng chạy qua đây.
Trong phòng khách, chồng của Lâm Đạt nhìn như thể đang chuyên chú bấm điện thoại, nhưng thực chất thỉnh thoảng anh ta lại nhìn về phía phòng ngủ, cảm thấy lo sợ vô cùng.
Hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày cưới, Lâm Đạt phải đi công tác. Anh ta đã hỏi cô ấy không đi làm được không, nhưng Lâm Đạt nói hôm nay có một chuyện bay vô cùng quan trọng, không thể xin nghỉ phép. Ngoài mặt anh ta tỏ vẻ uể oải, nhưng thực ra nội tâm lại rất vui vẻ, đêm hôm qua liền gọi đồng nghiệp của mình đến nhà.
Bọn họ vui vẻ triền miên trên giường, vừa kích thích vừa sung sướng.
Vậy mà chiều hôm nay khi bọn họ đang môi kề má ấp thì Lâm Đạt đột nhiên quay về.
Bọn họ ở tầng cao, hoàn toàn không thể leo ra cửa sổ trốn ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách, đồng nghiệp của anh ta đành trốn vào tủ quần áo. Cũng may Lâm Đạt thích ăn diện, nên tủ quần áo rất lớn, người trốn vào đó là chuyện dễ dàng.
Anh ta luôn tìm cớ muốn dẫn Lâm Đạt ra ngoài, để đồng nghiệp trốn khỏi tủ. Nhưng mà không hiểu tại sao, Lâm Đạt đột nhiên xem livestream, với lại còn video call với chủ phòng mãi không chịu rời đi.
Anh ta vò đầu bứt tai, không biết nên làm thế nào cho phải, lo lắng sẽ bại lộ. Nhưng suy đi tính lại một chút, cảm thấy Lâm Đạt rất ngốc, sau khi về không phát hiện tủ quần áo khác thường.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên anh ta cảm thấy chuyện này vô cùng nguy hiểm, dường như đang vượt khỏi sự khống chế của mình.
Chợt, chuông cửa vang lên.
Anh ta tò mò đi đến cửa, rồi mở cửa ra, ngay lập tức trợn tròn mắt, không dám tin những gì mình đang thấy.
Đứng ngoài cửa là bốn cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục màu xanh dương. Sau khi cảnh sát nhân dân thấy anh ta liền hỏi: “Đúng địa chỉ rồi, anh là người báo án à?”
Mà lúc này, hai người quen thuộc là bố dượng và cậu của Lâm Đạt vội vàng chạy đến, nhìn cảnh sát đứng ở cửa nhà bọn họ, liền vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiều Linh bị sao thế, con bé đâu rồi?”
Lâm Đạt nghe ngoài cửa có tiếng động, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra, hô to về cửa chính: “Con ở đây, mọi người mau đến đây.”
Đợi đến khi mọi người nối đuôi nhau vào nhà, Lâm Đạt chỉ vào cái tủ to phong cách bắc âu màu trắng của mình, sốt sắng nói: “Mọi người mau kiểm tra giúp con, hình như trong tủ có gì đó.”
Cảnh sát nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cạn lời.
Người báo án này làm sao thế?
Gọi bọn họ đến đây giúp, chỉ vì để kiểm tra tủ quần áo?
Điên rồi hả?
Người cảnh sát dẫn đầu nghi ngờ đánh giá Lâm Đạt, quyết định sau khi lát nữa mở cửa, phải dạy dỗ Lâm Đạt một phen, đối phương đang lãng phí tài nguyên và nhân lực của quốc gia.
Anh ấy thu hồi sổ ghi chép trên tay lại, tay phải mở tủ ra, mất kiên nhẫn nói: “Trong tủ có thể có gì chứ? Chẳng lẽ có thể biến ra một người sống?”
Nhưng khi cánh cửa tủ vừa mở ra, liền truyền đến một tiếng hét lanh lảnh đầy sợ hai.
“Aaa!”
Một người phụ nữ mặc áo ngủ nằm trên đống quần áo, cầm quần áo của Lâm Đạt che kín mặt mình, cố gắng chui vào trong góc, cô ta nghĩ làm như thế thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.