Không lâu sau, trong đầu cô hiện lên một cảnh tượng rất xấu.
Tiểu Vân gãi đầu mấy cái, cảm thấy khó hiểu, bất chợt giọng nói An Như Cố truyền đến: “Công viên này cách nhà các em khá xa.”
Tiểu Vân ngượng ngùng cười: “Cậu ấy thích chơi điện thoại, lo lắng ở gần nhà sẽ bị phụ huynh hoặc người quen nhìn thấy. Công viên này bỏ hoang đã lâu, rất ít người đến, buổi tối chúng em hay ra đây làm bài tập, rồi chơi điện thoại.”
“Vậy mấy giờ hai đứa về nhà?”
“Khoảng nửa tiếng nữa sẽ về ạ, về trước khi bố mẹ chúng em đi làm về,”
Người xem thông qua camera nhìn phía sau lưng Tiểu Vân, phát hiện đúng là như vậy thật. Trời sắp tối, công viên vắng tanh, hình như rất quạnh quẽ.
An Như Cố suy nghĩ một lúc, nhìn Tiểu Vân, nhìn cậu bé có vẻ ngoan, cô bình tĩnh, khiến người ta bất tri bất giác tin tưởng: “Em có tin chị không?”
Tiểu Vân nghe vậy như lọt vào sương mù, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Tất nhiên tin ạ, chị giải đề rất lợi hại, còn tính nhanh hơn cả thầy của chúng em nữa.”
“Vậy bây giờ em nghe lời chị, dẫn Tiểu Khải rời khỏi công viên này, đi về phía bên trái.”
Tiểu Khải đang bận ghi lại lời giải của An Như Cố, căn bản không muốn đi, nhíu mày hỏi: “Tại sao vậy ạ? Em vẫn chưa chép xong đáp án.”
Mặc dù Tiểu Vân cũng nghi ngờ, nhưng vẫn kéo túm tay Tiểu Khải kéo ra bên ngoài: “Chị ấy đã nói như vậy thì chúng ta nên đi thôi. Vừa hay tớ thấy hơi khát, muốn đi ăn kem.”
Thực ra cậu bé không thực sự muốn ăn kem, nói như vậy vì muốn kéo Tiểu Khải đi mà thôi.
Tiểu Khải nghĩ đến hương vị của kem, miệng tự động tiết nước bọt, lập tức dọn sách vở bài balo, sảng khoái nói: “Đi thôi.”
Hai đứa trẻ thu dọn xong thì đi ra khỏi công viên, đi về phía bên trái.
Đi chưa được bao xa thì chúng thấy một quầy bán quà vặt.
Tiểu Vân mua kem que, cầm đến cạnh Tiểu Khải, muốn hỏi rốt cuộc tại sao An Như Cố lại nói chúng rời đi.
Nhưng khi nhìn điện thoại thì thấy An Như Cố đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó: “Địa điểm ở công viên Phồn Thành, đường Trung Sơn, Giang Thành. Chỗ đó có một kẻ bắt cóc, hình dạng đặc thù là…”
Tiểu Khải và Tiểu Vân: ???
Người xem phòng live stream: ???
Hai học sinh tiểu học kinh ngạc không thôi, há to miệng, miếng kem vừa cắn rớt thẳng xuống đất, đột nhiên thấy đau lòng không thôi.
Thật lâu sau đó, hai đứa trẻ mới bình tĩnh phát hiện ra chuyện đáng sợ.
Tiểu Vân khoanh tay lại, co ro, sợ hãi hỏi: “Chị ơi, công viên đó thật sự có kẻ bắt cóc sao?”
Tiểu Khải nửa tin nửa ngờ, cậu bé từng nghe nói đến chuyện bắt cóc trẻ con, nhưng cảm thấy chuyện này cách chúng quá xa vời, không thể xảy ra trên người chúng được: “Không thể nào, ngày nào chúng em cũng đến công viên đó, sao có thể có bọn bắt cóc cơ chứ? Em không hề nhìn thấy đám người xấu.”
“Lòng người rất khó nhận ra tốt xấu.”
Sau khi An Như Cố báo cảnh sát xong, thấy hắc khí trên mặt chúng dần dần tiêu tán, cô thả lỏng nói: “Đúng vậy, vì ngày nào các em cũng đến công viên đó chơi nên đã bị chúng để mắt đến. Bây giờ các em đang đứng ở quầy quà vặt, nên chúng không dám động đến các em, khi nào chị nói các em đi thì hẵng đi.”
Hai đứa trẻ cắn kem, đứng trước quầy quà vặt, lén lút nhìn về phía công viên bên kia.
Ông chủ quầy quà vặt thấy dáng vẻ này của chúng, thấy buồn cười nên trêu chọc: “Hai đứa đang nhìn gì đó? Lẽ nào hai đứa trốn bố mẹ chạy đến đây ăn kem?”
Tiểu Khải lắc đầu, chỉ về phía công viên: “Không phải, có một người nói với con, ở công viên có đám bắt cóc, muốn bắt chúng con đi.”
Ông chủ quầy quà vặt nghe xong thì sửng sốt. Kẻ bắt cóc? Tại sao Tiểu Khải biết chuyện này?
Thế là ông chủ quầy quà vặt buông đồ trên tay xuống, ra đứng trước quầy quà vặt, hiếu kỳ nhìn về phía bên phải, ánh mắt rơi vào một người đàn ông trung niên vừa mới ra khỏi công viên, đang đi từ xa lại.
Người đàn ông mặc áo trắng, quần đùi màu đen, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, nhìn lén la lén lút như ăn trộm. Hình như ông ta đang tức giận, hai tay chống nạnh, miệng ngậm một điếu thuốc, buồn bực thả khói.
Lúc này con gái của ông chủ quầy quà vặt chạy từ con đường đối diện tới. Cô bé khoảng 6 tuổi, mặc một cái váy xòe màu hồng nhạt.
Nhà bọn họ ở mặt tiền chung cư đối diện, chỉ cách quầy quà vặt một con đường, vô cùng gần. Mỗi khi trời tối sắp đến giờ ăn cơm, con gái ông ấy sẽ chạy đến quầy quà vặt bên này để ăn.
Người đàn ông mặc áo trắng trông thấy cô bé, mắt đột nhiên sáng lên, thế là cất bước chạy đến bên cạnh cô bé, cười nói: “Cô bé, con định đi đâu thế?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn ông ta, thành thật nói: “Con về nhà ăn cơm.”
“Ồ, con đói bụng hả?” Người đàn ông đưa tay vào túi tìm một lúc, rồi lấy ra một cây kẹo mút: “Vừa hay chú có một cây kẹo mút, cho con nè.”