Khi ông ấy đang trầm tư, thì An Như Cố đi lòng vòng công ty, nhìn bên này một chút, lấy tay sờ bên kia một chút.
Vì An Như Cố mặc thường phục, khác hoàn toàn so với người ở cục quản lý vụ án đặc thù, nhìn như dị nhân. Không ít người âm thầm nhìn cô, không hiểu rốt cuộc An Như Cố đang làm gì.
Lần này bọn họ xuất động là vì sự kiện quỷ dọa người mà đến, nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này, cho nên đang tụ lại thành nhóm thảo luận, hy vọng có thể tiếp thu ý kiến của quần chúng, bàn ra phương án xử lý.
Bọn họ loay hoay thảo luận, khí thế ngất trời.
Nhưng đúng lúc này, An Như Cố tựa như đã tìm được gì đó, đi đến trước mặt Lý Văn Trung đang phiền não nói: “Tôi biết trấn vật ở đâu.”
Mọi người: !!!
“Thật hay giả?” Tay Lý Văn Trung run rẩy, điếu thuốc đang ngậm trong miệng rớt xuống đất: “Trấn vật ở đâu?”
Lâm Vi Vũ và Tô Lai cũng không tìm được, đạo trưởng này đến từ một Đạo Quán vô danh lại dám ra mặt?
An Như Cố lưu loát duỗi ngón trỏ của mình ra, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, cô đảo tay chỉ xuống dưới chân mình nói: “Trấn vật ở dưới chân tôi.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, bọn họ đang ở tầng 1, dưới chân… Lẽ nào ở dưới lòng đất?
“Sao cô biết được?” Lý Văn Trung hiếu kỳ hỏi.
An Như Cố: “Năng lượng ở chỗ này mạnh nhất.”
Ở trong mắt của cô, thế giới cô nhìn thấy và bọn họ nhìn thấy khác nhau. Dưới tòa nhà này có một vòng xoáy màu đen rất to, lốc xoáy tỏa ra hắc khí không ngừng, hắc khí dâng lên cao, len lỏi lên các tầng trên, vờn quanh tất cả mọi người.
Cô thấy vẻ mặt mơ hồ của mọi người, không nhịn được cụp mắt tò mò hỏi: “Thì ra các người không thấy những năng lượng kia.”
Lý Văn Trung và mọi người: …
Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bị giễu cợt…
An Như Cố không hề trào phúng bọn họ, cô đang tự hỏi về khả năng của bản thân. Lần trước cô gặp vài nhân sĩ huyền môn, bây giờ lại thấy người của cơ quan nhà nước, nói thật, cô có thể nhìn thấy tay nghề của bọn họ kém xa cô.
Vài ngày trước đó Thương Nguyệt còn hỏi cô, tại sao Tiền Ngũ Đế cô làm ra lại lợi hại hơn Tiền Ngũ Đế bình thường?
Bây giờ cô mới giật mình nhận ra, hóa ra… Cô rất mạnh!
Lý Văn Trung không hề tin tưởng đối phương lợi hại như thế, nhưng ít nhất đã có manh mối, thế là sắp xếp người đến xem: “Cô biết vị trí cụ thể không?”
An Như Cố tìm một tờ giấy, đặt trên sàn nhà làm neo điểm: “Trấn vật cách chỗ này 20 mét xuống dưới.”
Tòa nhà công ty bất động sản Trường Cửu cao 30 tầng, nên nền nhà đào rất sâu, độ đào bới rất khó, với lại đây không phải chuyện có thể nhanh chóng hoàn thành.
Với lại nếu muốn tiến hành đào bới với quy mô lớn thì phải nói ban ngành liên quan nói chuyện bàn bạc với công ty.
Lý Văn Trung cảm ơn An Như Cố, bày tỏ sẽ đào lên theo ý kiến của cô, sau đó để lại phương thức liên lạc cho An như Cố để thuận tiện việc liên lạc sau này.
An Như Cố dọn dẹp đồ đạc, cô xoay người rời khỏi đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cô đi đến cửa tòa nhà, nhìn về phương xa, chợt phát hiện phó giám đốc Tôn không đi mà còn đợi ở trong xe.
Ông ta trông thấy An Như Cố đi ra, mắt sáng lên, vội vàng thò đầu ra hỏi: “Đại sư, đã giải quyết xong chuyện nguyền rủa rồi sao?”
An Như Cố lắc đầu: “Trấn vật ở dưới nền nhà cao ốc công ty của ông, bây giờ chưa đào ra được.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phó giám đốc Tôn vội vàng nói: “Đại sư, ngài xử lý việc này xong rồi hẵng đi.”
An Như Cố nhìn về phía công ty rồi nói: “Đã có người đến công ty các ông xử lý chuyện ma quỷ lộng hành, sau khi đào được trấn vật ra thì bọn họ sẽ xử lý được trấn vật đó.”
Phó tổng giám đốc Tôn suy nghĩ mấy người mặc cảnh phục nghiêm chỉnh kia, cảm giác khá đáng tin, cuối cùng mới thả lỏng.
Nhưng đợi đến khi ông ta nghĩ đến chuyện trấn vật dưới nền, càng nghĩ càng thấy giận, mắng chửi không ngừng: “Kẻ tiểu nhân nào lại có thể âm mưu chôn vật thế này xuống nền nhà ngay trước mắt chúng tôi, tôi cảm thấy ghê tởm, điên mất thôi, người nào thất đức thế này…”
An Như Cố cẩn thận nhìn tướng mạo ông ta, nghiêm trang lạnh lùng nói: “Ông thật sự không biết ngọn nguồn từ đâu sao?”
Phó tổng giám đốc Tôn vừa định nói mình không biết, đột nhiên nghĩ đến gì đó, há miệng nhưng không nói thành lời được, dần dần trở nên ỉu xìu, mãi lát sau mới nói: “Tôi… Quả thực tôi không biết.”
An Như Cố không để ý ông ta, cô sải bước xoay người rời đi, trong gió truyền đến lời An Như Cố phảng phất bên tai phó tổng giám đốc Tôn: “Gieo nhân nào thì gặt quả nấy…”