Nhưng đúng lúc này, An Như Cố lại nói: “Bà muốn cải thiện quan hệ với người con gái nào của mình?”
Ủ Rượu Pha Trà: ???
Người xem livestream: ???
[Có phải tôi thức khuya nhiều quá nên bị lãng tai, từng chữ chủ phòng nói tôi đều hiểu, nhưng sao cấu thành một câu thì tôi lại không hiểu?]
[Ủ Rượu Pha Trà có con gái thứ hai à? Nhưng khi nãy bà ấy đâu có nhắc đến.]
Ủ Rượu Pha Trà và người xem như lọt vào sương mù: “Đại sư, cô nói vậy là sao?”
An Như Cố thở dài một hơi: “Mệnh của bà quả thực có một người con gái, nhưng mà con gái của bà không phải người mà bà muốn cải thiện quan hệ.”
“Chẳng lẽ bà không phát hiện ra điều thường sao?”
Ủ Rượu Pha Trà: ???
Lời An Như Cố nói như sét đánh ngang tai, đánh thẳng vào lòng Ủ Rượu Pha Trà và người xem phòng livestream.
Ủ Rượu Pha Trà không thể bình tĩnh được, sợ hãi kêu lên: “Ý của cô là, Hiểu Mẫn không phải con gái của tôi? Sao có thể như vậy cơ chứ?”
Bà ấy mang thai 10 tháng, nuôi từ nhỏ đến lớn, sao Hiểu Mẫn lại không phải con gái bà ấy cơ chứ?
An Như Cố nhìn mặt Ủ Rượu Pha Trà nói: “Mệnh cách con cái của bà trống, tuy có con gái, nhưng duyên phận mỏng, nói con gái bà đã rời xa mẹ từ nhỏ, vì tiểu nhân làm hại.”
Mặt Ủ Rượu Pha Trà trắng bệch, cuối cùng trắng hệt như giấy, quá khứ giống như từng thước phim lướt qua đầu.
Từ khi lên đại học, con gái bắt đầu xa cách bà ấy, còn thông báo muốn thuê một bảo mẫu gần bằng tuổi bà ấy.
Đáng nhắc đến là, đôi mắt của bảo mẫu đó y hệt mắt con gái bà ấy, là mắt hạnh, như một khuôn đúc ra.
Hai người bọn họ rất thân cận nhau, nó thường xuyên ôm cánh tay bảo mẫu rồi làm nũng, khiến mỗi khi bà ấy ngẫu nhiên trông thấy thì tủi thân muốn khóc.
Lúc đó, bà ấy chỉ cho rằng bọn họ thân thiết mà thôi, chứ không nghĩ đến những hướng khác. Nhưng dưới sự chỉ dẫn của An Như Cố, bà ấy đã nhạy bén cảm thấy chuyện này không hề bình thường.
Ủ Rượu Pha Trà ngừng suy nghĩ, ngây ngẩn cả người, nói ra một đáp án mà cảm thấy chua xót: “Nó rất thân thiết với bảo mẫu, vậy bảo mẫu đó là mẹ ruột của nó đúng không?”
“Bà có hình của con gái mình không?”
“Có.” Ủ Rượu Pha Trà lập tức cầm lấy ảnh gia đình trên bàn làm việc, đưa nó ra trước camera. Ảnh gia đình một nhà bốn người, nhìn có vẻ vui vẻ hòa thuận.
Dưới ánh mặt hoảng sợ và chờ mong của tất cả mọi người, An Như Cố gật đầu: “Đúng vậy.”
Ủ Rượu Pha Trà không muốn tin những chuyện này là thật, nhưng lời nói của An Như Cố có thể giải đáp nghi ngờ nhiều năm của bà ấy.
Tại sao bà ấy và con gái không thân thiết?
Không phải vì bà ấy không tốt, mà là vì… Nó đã tìm được mẹ ruột của mình rồi.
Ủ Rượu Pha Trà kinh ngạc đến mức hồn lìa khỏi xác, nhưng lý trí đã kéo bà ấy lại, hỏi nghi ngờ của mình: “Bảo mẫu đó tại sao muốn tráo đổi con của tôi?”
An Như Cố nhìn bà ấy rồi nói: “Có lẽ trong lòng bà đã có đáp án rồi.”
An Như Cố vừa dứt lời, bão bình luận bùng nổ.
[Mẹ kiếp, chuyện thiên kim thật giả thế mà xảy ra ngay trước mắt tôi.]
[Đáp án gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì hết? Hai người nói chuyện bí hiểm quá vậy? Chẳng phải ghét người giàu nên muốn tráo đổi con mình à?]
[Aaa, đừng nói chuyện đánh đó người khác như vậy chứ! Nhanh nói đáp án đi!]
Bão bình luận nóng hừng hực như nước đun sôi, người trong cuộc lại càng kinh hãi hơn.
Ủ Rượu Pha Trà không ngu ngốc, dựa vào trí thông minh và sự nhạy bén khi nhiều năm nói chuyện với những phu nhân nhà giàu, khiến đầu dấy lên vô số giả thuyết.
Trước kia bà ấy không suy nghĩ theo hướng này, vì dưới tình huống bình thường, chẳng ai lại đi nghi ngờ chính con gái của mình. Nhưng một khi thay đổi hướng suy nghĩ, suy nghĩ hệt như khuynh đào hải mã, không thể ngừng được.
Bảo mẫu này âm hiểm đến mức đưa con gái đến nhà bọn họ, mãi đến khi con gái lên đại học mới chủ động ra nhận thân.
Truy cứu đến nguyên nhân, quả thực có thể nói do bảo mẫu ghét người giàu.
Nhưng Ủ Rượu Pha Trà không tin trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy. Một người không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ, làm sao có thể to gan lớn mật đến vậy?
Mặc dù người thường chẳng ai lại đi giám định ADN với con cái ruột của mình, nhưng sự việc sớm muộn cũng bại lộ, bảo mẫu không sợ gia đình họ sẽ trả thù sao?
Hay là cảm thấy gia đình họ nuôi nấng con gái bà ta nhiều năm như thế sẽ nảy sinh tình cảm, cho nên sẽ không nỡ trả thù?
Khả năng này không đúng lắm.
Ủ Rượu Pha Trà cố gắng động đến giới hạn cuối cùng của bản thân, đặt góc độ nhìn nhận của mình vào bảo mẫu. Nếu đơn thuần nhìn ở góc độ lợi ích, như vậy lợi ích đạt đến không nhiều lắm, bà ta sẽ không mạo hiểm đến vậy, còn rời xa con ruột mình hơn 20 năm.