Bảo mẫu chắc chắn không ham chút tiền ít ỏi này.
“Lẽ nào…” Ủ Rượu Pha Trà bỗng nhiên cảm thấy cơn tức giận đột nhiên bùng nổ, vừa tức giận vừa kinh ngạc, đờ đẫn ngồi đó, nhưng não lại bắt đầu vận chuyển nhanh chóng: “Bảo mẫu đó nhìn khá đẹp, là mẫu người chồng tôi thích khi còn trẻ, với lại Hiểu Mẫn chỉ lạnh lùng với mỗi mình tôi, nhưng lại thân thiết với chồng tôi…”
Ủ Rượu Pha Trà cảm thấy mình đã gần chạm đến sự thật, nhưng nội tâm không dám tin tưởng, nếu như là sự thật thì gia đình họ sẽ tiến đến xu hướng vạn kiếp bất phục.
“Đại sư, khi nãy cô chỉ nói Hiểu Mẫn không phải con gái của tôi, nhưng chưa hề nói Hiểu Mẫn không phải con gái của gia đình tôi, ý của cô hình như tôi đã hiểu.” Ủ Rượu Pha Trà tự lẩm bẩm, mặt tái nhợt, thở hổn hển nói: “Hiểu Mẫn là con gái riêng của chồng tôi đúng không?”
Đây là suy đoán mà bà ấy cho rằng hợp lý nhất.
Đối với bảo mẫu mà nói, bà ta chỉ không sống cùng con gái, nhưng vẫn sống cùng bố, không chịu nỗi đau chia lìa người thân, Cho dù bị bại lộ, Hiểu Mẫn thật sự là con của chồng bà ấy, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù nhẫn tâm đến mức nào, cũng không thể nào ra tay ngoan độc với Hiểu Mẫn được.
An Như Cố thở dài nói: “Bà thật sự rất nhạy bén.”
Tim Ủ Rượu Pha Trà chậm một nhịp, như thể có thứ gì đó đập mạnh vào người, mất hết sức lực, suýt nữa trượt khỏi ghế, cố gắng hết sức mới chống đỡ được cơ thể.
Hơn 10 ngàn người trong livestream trơ mắt nhìn Ủ Rượu Pha Trà ngu ngơ ngồi đó, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, nếu như đồng hồ treo tường không chuyển động, bọn họ thậm chí nghĩ mạng bị lag.
Ủ Rượu Pha Trà còn nhớ, khi bà ấy đang mang thai, vào một buổi tối phát hiện trên quần áo của chồng có vết son và mùi nước hoa xa lạ, đây quả thực là sự khiêu khích trắng trợn.
Khi bà ấy hỏi chuyện này, thì chồng bà ấy chỉ nói vài câu lấp lửng cho qua. Mãi đến khi bà ấy truy hỏi nhiều lần và uy hiếp đòi ly hôn, chồng mới thừa nhận bị ma quỷ xui khiến vượt giới hạn.
Bà ấy và chồng là bạn học, tình cảm sâu đậm, nên ông ta không muốn ly hôn, hứa sau này không dám nữa, hy vọng bà ấy tha thứ.
Lúc đó trái tim bà ấy đau như bị đâm, thật sự muốn ly hôn.
Nhưng người nhà của Ủ Rượu Pha Trà không đồng ý, vì gia cảnh của nhà chồng thật sự quá tốt, có thể khiến cả nhà bọn họ sống thoải mái hơn.
“Sau khi con ly hôn có thể tìm được người tốt hơn nó sao?”
“Sau khi con ly hôn có thể khiến cho Tiểu Quân bị ám ảnh đến mức nào cơ chứ?”
“Với thế lực nhà họ, chắc chắn sẽ không cho con dẫn Tiểu Quân đi. Con rể còn trẻ, lại tuấn tú lịch sự, rất dễ tìm được đối tượng khác. Nhỡ đâu nó tìm cho Tiểu Quân một mẹ kế thì sao, không bắt nạt Tiểu Quân mới là lạ đấy. Cho dù con không nghĩ đến bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Quân chứ.”
Lúc đó Tiểu Quân vẫn còn nhỏ, nghe bố mẹ muốn ly hôn, khóc đến mức suýt thì bất tỉnh.
Ủ Rượu Pha Trà đối mặt với áp lực từ phía nhà chồng, nhà mẹ đẻ và con trai, mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Chồng bà ấy tuân thủ thỏa thuận, cắt đứt liên lạc với người tình ở ngoài. Sau nhiều năm qua đi, quan hệ của họ mới dần dần khôi phục trở lại. Nhưng mà Ủ Rượu Pha Trà hiểu, chuyện kia đã trở thành cái gai trong lòng bà ấy, không thể nào tin tưởng đối phương nữa.
Bà ấy cho rằng mình sẽ mang theo cái gai này sống đến hết đời, nhưng không ngờ rằng, chuyện này không chỉ mọc rễ trong lòng, mà chồng bà ấy còn dẫn người trong lòng về, còn tráo đổi con gái ruột của mình nữa.
Sau vài phút, người phụ nữ trung niên trong khung hình mới bắt đầu cử động, bà ấy nhỏ giọng cảm ơn An Như Cố: “Đại sư, tôi đã hiểu rồi, tôi muốn đi xử lý chuyện này.”
“Được.”
Người phụ nữ trung niên đau khổ, muốn nói lại thôi, sau đó quyết định hỏi: “Con gái ruột của tôi, bây giờ thế nào? Nó… có khỏe không?”
An Như Cố nói sự thật cô biết: “Bà yên tâm, con gái bà sau khi trải qua nhiều trắc trở, nhưng gặp được người hảo tâm nhận nuôi. Cô ấy với bà giống nhau, mạng có Văn Xương Tinh, thành tích học tập khá tốt, bây giờ đã tốt nghiệp đại học, tìm được một cũng việc tốt. Bà muốn biết cô ấy là ai và đang ở đâu không?”
Mắt người phụ nữ trung niên sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm, cười khổ nói: “Nếu như nó khỏe mạnh thì tôi đã yên tâm, những chuyện khác không quan trọng, chờ sau khi tôi xử lý xong việc này, sẽ đi tìm nó.”
An Như Cố ừ một tiếng, gửi phương thức liên lạc của mình qua inbox: “Nếu bà muốn biết thông tin của con gái mình, có thể nhắn tin cho tôi.”
“Cảm ơn đại sư.”