"Cút, cút, cút. Bắt xong thì cút khỏi đây. Chỉ được bắt gà trống." Sinh được bốn cô con gái, chỉ có một đứa con trai, bà ta có thể không thương sao?
"Bắt con nào?"
"Con kia! Con gà trống to béo đó! Tiểu Tiểu lên trước!" Diệp Diệu Đông chỉ vào con gà trống lớn lông sáng màu đang thong thả đi lại trong góc, sai bọn họ lên trước.
Anh không muốn giẫm phải phân gà khắp sân đâu.
Sau một tiếng gà gáy ngắn ngủi: "Mẹ nó, tao không bắt được!"
"Bên kia, bên kia… Đông Tử..."
"Tao lên… Tao lên..."
Ba người chạy quanh sân, gà bay loạn khắp sân. Sau một hồi gà bay chó sủa vẫn không bắt được gà.
"Mẹ nó sao còn bay giỏi thế? Tụi mày bên kia, tao bên này, bọn mình bao vây nó!"
Diệp Diệu Đông nhanh chóng ngăn cản bọn họ: "Chờ đã, chờ đã. A Chính, đi lấy một nắm cám gạo. Bọn mình đứng trong góc, chờ nó ăn bắt dễ hơn."
"Được rồi!"
Mẹ A Chính nhìn mà đau lòng. Mấy thằng nhóc thối này! May mà bà phản ứng nhanh, chuyển lưới đánh cá vào nhà, không thì càng loạn.
Dù đã rắc một nắm cám gạo nhưng lũ gà vẫn rất cảnh giác, ngập ngừng đi loanh quanh không dám lại gần.
Một lúc sau, sau khi cảm thấy không có nguy hiểm gì, nó mới tiến lên mổ một cái.
"Lên, Đông Tử, mày lên đi."
Anh lên thì lên. Diệp Diệu Đông nhẹ nhàng bước tới, nhắm mục tiêu, lao thẳng vào.
"Bắt được!"
Trên mặt anh tràn đầy vui mừng, nắm chặt hai cánh của nó: "Đem dây rơm lại đây, tao buộc lại cái, không lát nữa nó lại bay."
“Đây, buộc lại đi, đưa đến nhà A Quang giết.”
Con gà trống to lớn này tràn đầy sinh lực, bị trói rồi vẫn tiếp tục vùng vẫy, ngẩng cổ kêu ré lên.
Diệp Diệu Đông buộc con gà lại rồi đưa cho bọn họ. Nhìn thấy đầu ngón chân và giày của mình dính đầy phân gà, anh thuận tay rút ra một nắm rơm, chân dùng sức lau trên mặt đất mấy cái, làm sạch đế giày rồi mới theo bọn họ đến nhà A Quang.
Mẹ A Quang đã mất, cha anh ta lại chèo thuyền lớn ra khơi, mấy tháng nữa mới về, nhà không có ai, lại cũng không có cô gái nào chịu gả, cho nên anh ta cũng chưa kết hôn. Trong nhà chỉ có anh ta và hai em gái, nên những buổi tụ tập hàng ngày luôn chọn nhà A Quang.
Mọi người tập trung tại nhà anh ta đánh bài, chờ ba người bọn họ tới là nổ súng.
"Mẹ kiếp, A Quang, mày không biết mình tên là gì sao? Buổi chiều còn dám ra ngoài đánh bài?"
"Ha ha ha, Bùi Quang, đền sạch!" Diệp Diệu Đông cũng nghĩ tới cái tên A Quang mang đến vận rủi cho anh ta, vỗ đùi cười lớn. Cũng đã nhiều năm anh ta không gặp A Quang rồi.
Kiếp trước cha anh ta dành dụm đủ tiền mua một chiếc thuyền, cả nhà chuyển đến Chu Sơn làm tôm khô, rất ít khi trở về.
A Quang khinh thường nhìn bọn họ: “Hôm nay hiếm khi tao không thua đấy, được không?”
"Vậy thì ai thua? Ai thắng? Người thắng nhiều nhất đi đến bến tàu mua hai chén hải sản đi. A Chính mang một con gà trong nhà tới, buổi tối nấu canh long phượng cho phong phú chút!"
A Quang lắc lắc số tiền trong tay, đắc ý nói: “Tao thắng ba ván, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Tao đi bến tàu xem bây giờ có cái gì, tụi mày giết gà trước đi!”
Ngày nào bọn họ cũng chơi bài, đánh cược một chút. Đều là bạn bè, số tiền thắng được đều dùng để mua một ít đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn uống chém gió.
Tuy rằng không có tiền đồ gì nhưng quan hệ của mọi người rất tốt. Diệp Diệu Đông cũng rất hưng phấn, xung phong nhận việc: “Tụi mày chơi đi, gà tao giết, cứ để tao lo.”
"Được, vậy cho mày, tao đánh bài một lát. Làm xong thì gọi, tao nấu cho!" Tiểu Tiểu như được đại xá, đưa con gà cho anh, vây lại bàn.