Chương 96: [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Thuyền đầy sò ốc(2)

Phiên bản dịch 3602 chữ

A Quang nếm được một lần thì say mê, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: “Haizz, tôi đi quá muộn, chỉ tìm được hai con thì thủy triều đã lên rồi, con thứ hai còn suýt nữa bị thủy triều cuốn ra biển, cũng may là tôi nhanh tay.”

“Cũng được rồi, cậu còn được hai con cua xanh, Mập với Tiểu Tiểu còn không có con nào, sớm biết chỗ đó có tôi đã tự đi rồi.” Diệp Diệu Đông cũng cười nói, sau đó nhắc nhở mọi người: “Thủy triều lên rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc thôi, lên thuyền đi.”

“Chúng ta về nhà thôi. Tôi sắp chết đói rồi.”

“Tôi cũng vậy, đói muốn chết.”

“Đánh thức tên Mập chết tiệt kia đi...”

“Ném cậu ta ở đây làm người man rợ đi...”

“Nói lớn như vậy, cho là ông đây bị điếc không nghe thấy sao?”

Mọi người cười đùa rồi xách thùng và dụng cụ của mình lên thuyền trước, sau đó A Quang đi tháo dây và dùng cọc tre trên thuyền kéo dài khoảng cách với bờ trước khi khởi động máy.

Lúc này đã là ba giờ, sáng sớm đã ra khơi, ai nấy đều mệt mỏi, vừa lên thuyền liền ngồi xuống hoặc tựa người vào, đủ loại tư thế.

“Chuyến đi đào hải sản này cũng quá vất vả, may mắn là hôm nay thu hoạch không tệ, không uổng phí.” Trần Uy vặn vẹo cổ nói.

Tính tình của anh ta không sôi nổi như bọn họ, bình thường bọn họ nói đùa chọc cười, anh ta cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng mới lên tiếng.

Mập trợn mắt nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đang giễu cợt tôi nhỉ?”

“Ha ha ha, tự tin chút, bỏ hai chữ “cảm thấy” đi.” Diệp Diệu Đông cười nói.

Những người khác không khỏi cảm thấy vui mừng.

“Mập à, còn không bằng cậu đừng đi theo. Nhìn khuôn mặt trắng trắng mũm mĩm của cậu đi, đều rám nắng ổ.”

“Đàn ông đen một chút thì có sao, nhưng mà quả thật là quá nóng quá nắng, lần sau không đi nữa.”

“Ngày mai đi giúp Đông Tử xây nhà, cũng phơi nắng vậy thôi…”

Diệp Diệu Đông vội vàng lên tiếng: “Này này không có bắt buộc, trời nóng nực như vậy, có ai thích làm việc dưới nắng, tôi không ép buộc, tùy các cậu muốn đến hay không.”

Mập có hơi ngại ngùng nói: “Để tôi xem tình hình rồi đến giúp một tay.”

“Không sao, chuyện xây nhà cũng không phải ngày một ngày hai, nhà tôi đã thuê công nhân, các cậu muốn làm gì thì làm.”

Mọi người đều gật đầu, dù sao thì xem tình hình rồi giúp đỡ là được.

Thuyền đi hơn mười phút thì đến bến tàu, sau khi cập bến, mọi người đều xuống thuyền, chỉ còn lại Diệp Diệu Đông ở trên thuyền trông coi.

Bọn họ phải quay về lấy bao tải để chất hàng lên, trên boong tàu có mấy đống sò ốc các loại, bọn họ cũng thuận tiện lấy xe đẩy đến, bằng không thì quá nặng, không thể đem về nhà.

Trong lúc chờ đợi, các thuyền đánh cá lần lượt vào bờ, trời đã xế chiều, cũng là lúc các thuyền đánh cá trở về.

Đều là người cùng một thôn, làm gì có ai không biết nhau, mọi người đều chào hỏi anh, nhìn thấy trên thuyền của anh chất đầu sò ốc, mọi người đều tò mò hỏi vài câu, nhưng đều bị anh trả lời qua loa.

Thấy đều là thứ thường thấy trên đá ngầm, cũng không ai cảm thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy quá nhiều, đầy một thuyền, nhưng thấy Diệp Diệu Đông không muốn nói nhiều, bọn họ cũng không hỏi nữa, chỉ là không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cũng chỉ là mấy thứ không đáng tiền, người có thuyền trong thôn không ít, đa phần là thuyền gỗ chèo bằng tay, hơn nữa thuyền của mọi người dùng để đánh cá kiếm tiền, nếu không ở đảo biệt lập xung quanh cũng không còn sót lại mấy thứ này.

Đợi một lúc, anh nhìn thấy mẹ mình xuất hiện trên bờ biển, chắc chắn bà đang đợi cha anh.

Mẹ Diệp cũng nhìn thấy anh, vội vàng lớn tiếng gọi, sau đó chạy về phía anh: “Sao giờ anh mới trở về, còn đi một.... sao lại nhiều sò ốc thế này?”

Còn chưa dứt lời, bà đã bị một đống sò ốc chất đầy khắp thuyền làm cho giật mình trợ tròn mắt.

Bạn đang đọc [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 của Mễ Phạn Đích Mễ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    149

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!