Chương 97: [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Có tiền để chia rồi(1)

Phiên bản dịch 3528 chữ

“Mấy cái này không phải của con, con mang theo bao tải, hai bao này là của con, còn có một đống nhỏ này. Những người khác không mang bao, cho nên chất lên thuyền, bây giờ bọn họ chạy về lấy bao rồi.”

Giải thích xong, Diệp Diệu Đông đưa giỏ tre và thùng cho mẹ: “Con bắt được cái này, mẹ cầm đến chỗ A Tài hỏi thử xem cậu ta có thu mua rết biển không, trong giỏ tre còn có bảy con cua xanh....”

Mẹ Diệp bị thu hoạch của anh làm cho giật mình: “Nhiều cua xanh như vậy! Trên đảo biệt lập có nhiều thứ để bắt như vậy, còn có cả rết biển? Cái thùng này cũng không nhẹ đâu!”

Nhìn đống rết biển không ngừng quằn quại trong thùng, bà không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn rất vui vẻ, hai mắt sáng ngời, rết biển này là đồ tốt, trên bãi biển ở chỗ bọn họ không có thứ này.

“Chưa có ai đến đảo biệt lập, bãi đá ngầm còn rất dày đặc, mẹ xem đám vẹm, sò lụa còn có ốc móng tay này đều rất lớn, những người khác cũng bắt được mấy con cua xanh, còn rất nhiều thứ, Nếu không phải vì sợ đóng sò ốc này quá nhiều, ăn không hết thì con còn có thể đào thêm một ít mang về.”

“Được rồi được rồi, ăn khong hết để hỏng hết thì lãng phí lắm, thứ này mẹ đem bán cho anh, còn gì không?” Mẹ Diệp vui vẻ một tay cầm thùng, một tay cầm giỏ tre, hiếm khi đứa con thứ ba của bà đáng tin cậy như vậy, bà còn vui vẻ hơn so với bản thân kiếm được tiền.

Diệp Diệu Đông đá vào đống nhỏ dưới chân: “Còn có một số cần phải phân loại, có vài con ốc khá lớn, có thể bán được, còn có Phật Thủ nữa. Đống vẹm này không đáng tiền đúng không? Vậy giữ lại cho công nhân xây nhà ăn.”

“Được rồi, mẹ đem bán mấy thứ này trước, đống sò ốc này chờ tối nay phân loại ra.”

Đợi khi những người khác mang theo bao tải đến thuyền chất hàng thì thuyền đánh cá của cha Diệp cũng cập bến.

Nghe mẹ Diệp nói hôm nay lão tam thu hoạch không tệ, còn bắt được nửa thùng rết biển và bảy con cua xanh, bán được hơn mười tệ, còn nhặt được hai bao sò ốc, vẻ mặt cha Diệp ôn hòa hơn rất nhiều, hôm nay bọn họ không bắt được nhiều thứ, bọn họ tổng cộng bán được có hai mươi tệ.

Sáng sớm lão tam ra ngoài, buổi chiều trở về thu hoạch được nhiều như vậy, đã rất không tệ.

Sau khi mọi người trong nhà giúp vận chuyển sò ốc về nhà, mẹ Diệp lựa ra một ít vẹm để nấu ăn trước, đúng lúc có thể nấu một nồi mì cho công nhân làm đồ ăn nhẹ, vốn dĩ nên nấu sớm hơn, nhưng vì bà đi đón mấy người của cha Diệp nên bị chậm trễ.

Diệp Diệu Đông vừa về đến nhà liền uống hơn nửa bình trà, sau đó ngồi trong phòng nghỉ ngơi, chờ một lát nữa ăn cơm.

Cha Diệp cởi trần, hít vài hơi thuốc lào quý giá rồi mới hỏi Diệp Diệu Đông: “Những người khác có thu được nhiều không?”

“Không nhiều bằng con.”

Sau một ngày mệt mỏi, anh thực sự không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm sau đó nghỉ ngơi một chút.

“Ngày mai thủy triều sẽ không lên, đợi đến ngày mười lăm có thủy triều, xem thử có thể thuê thuyền khác hay không.”

“Bà cụ kia cố tình lên giá, không thể thuê nữa, quá đắt, đến lúc đó rồi nói tiếp.”

Lỡ như không thể thu lại tiền vốn, vậy chẳng phải làm việc một ngày không công sao?

Cha Diệp gật đầu: “Vậy đến lúc đó rồi xem thử, lát nữa ăn cơm xong anh với vợ anh đến nhà A Tài đi, thu lại một ngàn tệ hôm qua bán được, có thể chia được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

“Vâng.”

Lâm Tú Thanh biết Diệp Diệu Đông đã trở lại sau khi mẹ Diệp đưa đồ ăn nhẹ đến, cô cầm lấy tiền bán hàng mà mẹ Diệp lén đưa cho cô, không thèm ăn đồ ăn nhẹ mà vội vàng chạy về nhà.

Lúc cô về đến nhà, Diệp Diệu Đông đã ăn xong, đặt bát đũa xuống: “Đã ăn đồ ăn nhẹ chưa? Mẹ còn để lại một ít trong nồi.”

“Được.”

Bạn đang đọc [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 của Mễ Phạn Đích Mễ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    162

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!