“Ăn đi, không ăn sẽ nguội đấy.”
Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ cứ ngơ ngơ bất động, lớn tiếng nhắc nhở.
Trần Trứ gấp một cái màn thầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại Hoàng, sau này cậu có yêu đương hay kết hôn, tốt nhất là nên nghe ý kiến của mọi người.”
“Tại sao? Cậu là cái thá gì?”
Hoàng Bách Hàm thoạt đầu rất không phục, sau đó cậu ta cười ngô nghê một tiếng, bình tĩnh nói với Trần Trứ:
“Thật ra hiện giờ tôi không có thời gian để suy nghĩ đến những thứ đó, tôi chỉ mong có thể lọt vào top 50 trong kỳ thi thử lần một đợt này. Lúc thi cấp ba tôi phát huy khá bình thường, phải thi đậu đại học mới giải thoát được.”
Niềm khao khát đẹp đẽ về cuộc sống đại học chắc chắn là ngọn hải đăng cho những học sinh lớp 12 cuối cấp đang phải chịu áp lực phức tạp, nhưng đối với Trần Trứ, người đã trải qua cuộc sống đại học và làm việc trong xã hội…
Thật ra, đại học không đẹp đẽ như vậy, lớp 12 cũng không khó khăn đến thế.
…
Sau khi hai người ăn xong thì đến trường, hầu hết học sinh trong lớp đều đã đến.
Lớp học tràn ngập những tiếng đọc sách lanh lảnh, có người đang ôn tiếng Anh, có người đang ôn Ngữ văn, cũng có người đang giải đề, không khí học tập rất sôi nổi.
Trường của Trần Trứ tên là Trường Trung học phổ thông (thpt) Chấp Tín, một trường thpt cũ trong thành phố. Lớp 12 tổng cộng có mười một lớp, lớp 12A11 và lớp 12A10 là lớp học thực nghiệm Nguyên Bồi*.
*Lớp thử nghiệm Nguyên Bồi: tập trung vào nhu cầu về chất lượng nhân tài, trau dồi sinh viên có nền tảng tốt, năng lực và phẩm chất tốt.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều là học sinh của lớp 12A11 thực nghiệm Nguyên Bồi. Thông thường, về căn bản điều này có nghĩa là bọn họ đã bước một chân vào trong trường đại học.
Hoàng Bách Hàm đi đến cửa phòng học, đang cùng Trần Trứ trò chuyện sôi nổi, đột nhiên im lặng, sắc mặt cậu ta thình lình trở nên nghiêm túc, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, đi vào phòng học.
Trần Trứ cười khúc khích, trước đây anh đã từng như vậy. Nếu trong lớp có nhiều bạn học, anh sẽ luôn cúi đầu theo bản năng và nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình.
Nói thế nào nhỉ, anh luôn có cảm giác như mọi người đang nhìn mình.
Đây lạ trạng thái tâm lý sợ xã hội điển hình.
Thật ra, các bạn học đều đang rất bận rộn, không ai để ý người khác đâu.
Trần Trứ đi theo sau Hoàng Bách Hàm, nhưng khi đi ngang qua chỗ ngồi của Tống Thời Vi, anh hơi xoay đầu liếc nhìn một cái.
Giống như trong ký ức, hoa khôi trường Tống Thời Vi thật sự rất xinh đẹp!
Cô sở hữu vẻ đẹp chuẩn mực với khuôn mặt trứng ngỗng, làn da mỏng manh như thể chạm vào sẽ vỡ vậy, lông mi dài và cong tự nhiên như chiếc quạt tay nhỏ. Đôi mắt của cô trong veo, sáng ngời, không có chút tạp niệm. Bên dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi hồng hào với đường viền môi trong suốt, chiếc cằm tròn trắng như ngọc, đường cong duyên dáng kéo dài đến tận cổ áo đồng phục học sinh.
Trần Trứ mơ hồ nhớ ra rằng nhà của Tống Thời Vi khá giàu có, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách Lý Kiến Minh cứ muốn dây dưa không dứt.
Sau buổi tự học buổi sáng là hai tiết Toán do giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu đứng lớp.
Duẫn Uyến Thu năm nay bốn mươi tuổi, thường mặc một bộ vest màu xám kiểu cũ, đi đôi giày da ngắn, ánh mắt sắc bén và luôn có chút dò xét đằng sau cặp kính gọng vàng.
Trong cả khóa 11 này, bà ấy là người rất có uy tín. Dù sao bà ấy cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp thực nghiệm, hầu như mỗi khi bà ấy vừa xuất hiện ở hành lang, lớp học sẽ lập tức trở nên yên tĩnh.
“Cộp, cộp, cộp”
Duẫn Uyến Thu đi giày cao gót bước vào lớp, trước tiên bà ấy nhìn xung quanh, mọi người sợ hãi đến mức thở cũng cẩn thận dè dặt, sau đó bà ấy nói: “Trước khi vào học, tôi nói với các bạn ba chuyện, thứ nhất là nhiệt độ gần đây lên xuống thất thường, mọi người nên chú ý đến sức khỏe của mình…”
Giáo viên chủ nhiệm khác với giáo viên đứng lớp. Giáo viên đứng lớp chỉ chịu trách nhiệm giảng dạy, sau khi dạy xong sẽ phủi mông rời đi. Giáo viên chủ nhiệm còn phải quản lý chuyện sinh hoạt của một vài lớp, do đó phải nhọc lòng nhiều hơn.
“Còn chuyện thứ hai thì sao ạ~”
Duẫn Uyến Thu hắng giọng nói: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tuyên thệ, lúc đó chúng ta sẽ chụp ảnh. Đám con trai các em nên tỉa bớt tóc đi một chút, đừng lúc nào cũng tóc tai bù xù, mười mấy hai mươi năm sau mà mở lại xem hình, ít nhiều cũng để lại một ít ấn tượng tốt cho bạn học.”
Khi lời này vừa dứt, mọi người đều cười.
Ở thời đại này, những nam sinh có thành tích học tập tốt dường như không chú ý nhiều đến ngoại hình của mình. Thứ nhất, thời gian tiết kiệm được có thể dùng để giải nhiều đề hơn. Thứ hai, những nam sinh thích trau chuốt thật ra sẽ bị các bạn cùng lớp trêu ghẹo.