Thời đó vẫn chưa có cách gọi “ẻo lả”, nhưng đã biết cách gọi “thái giám”.
Tuy nhiên, lời nói của giáo viên chủ nhiệm đã chạm tới trái tim của Trần Trứ.
Tóc của anh hơi dày, dù có tắm mỗi ngày thì sáng hôm sau khi thức dậy cũng sẽ rất rối.
Nếu sử dụng trí não quá nhiều trong ngày, một khi dầu tiết ra, tóc sẽ rũ rượi, thậm chí có lúc còn bị rối.
Trước kia Trần Trứ có lẽ cũng không để ý nhiều, nhưng sau khi trọng sinh, anh làm sao có thể chịu đựng được hình ảnh luộm thuộm như vậy, nên anh định tranh thủ thời gian rảnh đi chỉnh lại tóc tai.
Về phần lễ tuyên thệ, nghe giống như đại hội giết sư tử trong “Ỷ Thiên Đồ Long ký”. Thực chất đây là cuộc tổng động viên ba tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học để nhắc nhở tất cả các thí sinh không được làm hỏng chuyện vào giây phút cuối cùng.
Tại buổi tuyên thệ, ban lãnh đạo nhà trường động viên tinh thần trước, sau đó đại diện học sinh hô khẩu hiệu đầy nhiệt huyết, cuối cùng chụp ảnh là kết thúc. Thật ra, hầu hết các sinh viên đều cảm thấy vô cùng chán ngắt.
“Chuyện thứ ba!”
Giọng điệu của Duẫn Uyến Thu đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Ngày mai là kỳ thi thử lần một. Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng kỳ thi thử lần một không phải do trường tổ chức mà là kỳ thi thử thống nhất trên toàn tỉnh, nó giống như kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi hy vọng mọi người sẽ tích cực coi trọng…”
Lớp 12 có rất nhiều kỳ thi, nhưng quan trọng nhất là ba kỳ thi thử trong học kỳ hai.
Ba kỳ thi này không chỉ có độ khó tương tự kỳ thi tuyển sinh đại học, mà còn có 550.000 học sinh cấp ba đến từ 22 tỉnh của Việt Đông** tham gia chung.
**Việt Đông: là tên viết tắt của khu vực phía Đông của tỉnh Quảng Đông (bao gồm Sán Đầu, Mai Châu, Triều Châu, Sán Vĩ, Yết Dương).
Nói như vậy là để ước tính điểm thi cuối kỳ đầu vào đại học của một thí sinh, chỉ cần tính điểm trung bình của các kỳ thi thử thứ nhất, thứ hai và thứ ba, về căn bản thì điểm số của kỳ thi đại học sẽ không khác mấy.
Sau khi Duẫn Uyến Thu nói xong, một cảm giác áp bức vô hình từ bài kỳ thi bao trùm trái tim mọi người.
Trần Trứ suy nghĩ một chút, nếu anh nhớ không lầm thì kiếp trước anh có số điểm chính xác là 612, đứng hạng chín trong lớp, hạng hai mươi của khóa và hạng sáu trăm mấy của toàn tỉnh.
Lúc đó anh học giỏi Toán, Vật lý và Hóa học, nhưng Ngữ văn và tiếng Anh đã cản trở anh rất nghiêm trọng.
“Không biết lần này mình có thể đạt bao nhiêu điểm.”
Trần Trứ hiện tại khá tự tin với môn Ngữ văn, thậm chí có thể khoa trương nói rằng anh mạnh đến đáng sợ và cảm thấy có chút háo hức muốn thử.
…
Sau khi Duẫn Uyến Thu nói xong ba chuyện, tạo một gông xiềng cho mọi người, lớp học mới bắt đầu.
Kỹ năng giải Toán của Trần Trứ vẫn chưa hề bị mất đi, nghe giảng rất thoải mái. Sau hai tiết học, khoảng 9 giờ 50 phút, đài phát thanh của trường đã phát nhạc hành khúc đại hội thể thao sôi động, tất cả học sinh phải xuống để hoạt động thể thao trong giờ giải lao.
Thông thường vào thời điểm này, mọi người đều lười đi, một số học sinh “cho rằng mình có lý lịch và năng lực tốt” trực tiếp nằm xuống bàn và ngủ thiếp đi.
Nếu như học sinh trực nhật bước tới thúc giục, có khi còn bị mắng “cút đi”.
Thực tế thì không có ai quan tâm đến họ, những “học sinh giỏi” này sẽ ngốc nghếch ngẩng đầu lên, cảm giác như muốn khoe khoang nhưng không có chỗ thể hiện.
Tất nhiên, hầu hết các học sinh đều sẽ nán lại một lúc rồi ngoan ngoãn xuống lầu hoạt động thể thao, nhưng họ thường tìm một người bạn đồng hành, nếu không họ sẽ cảm thấy đoạn đường đó bước đi thôi cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Sau khi đứng theo thứ tự của lớp, mọi người sẽ tập thể dục theo như đài phát thanh. Tóm lại động tác không được quá chuẩn, nếu không sẽ bị cả lớp cười nhạo. Cho đến giờ Trần Trứ vẫn không hiểu tại sao.
Trần Trứ cũng làm theo đám đông, tuy nhiên khi bắt đầu bài “xoay người” đoạn thứ sáu, những ký ức trong quá khứ nhắc nhở anh cần phải tập trung sự chú ý.
Bởi vì, anh có thể thấy Du Huyền trong đoạn này.
Du Huyền là học sinh mỹ thuật đang theo học nghệ thuật, lớp của cô ấy là lớp 12A1, còn lớp 12A11 của Trần Trứ vừa khéo lại liên kết đầu đuôi với lớp của cô ấy.
Đứng ở vị trí của Trần Trứ, nếu như anh cố tình làm động tác “xoay người” chậm một chút, anh có thể nhìn cô ấy một cách quang minh chính đại.
Đừng cười, đây là tình yêu bí mật chân thành và nhút nhát của một học sinh trung học mười sáu, mười bảy tuổi dành cho một cô gái xinh đẹp.
Kiểu tình yêu thầm kín này rất đơn thuần, có đôi khi không thể tập thể dục giữa giờ vì trời mưa, trong lòng của Trần Trứ cảm thấy buồn bã không thôi.
“Một, hai, ba, bốn. Hai, hai, ba, bốn…”
Nghe nhịp điệu trên đài, trong lòng Trần Trứ rung động, anh cố ý chậm lại nửa nhịp như trước.