Tuy nhiên, chỉ có bản thân Trần Trứ mới biết những khó khăn trong đó. Nhiều năm qua anh không kết hôn thực ra đều là vì bận rộn nên không có thời gian yêu đương. Đặc biệt là trong khoảng thời gian hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, anh lúc nào cũng ở nông thôn, hoàn toàn không có thời gian trở về nhà.
Hai năm qua, anh thấy đầu tóc bố mẹ ngày càng bạc nhiều, nên anh buộc phải ép mình vào con đường xem mắt mù quáng.
Đáng tiếc là tuổi tác của anh đã lớn, trong những đối tượng xem mắt mà bà mối giới thiệu, không tránh khỏi việc xuất hiện những người phụ nữ đã ly hôn và có con, cũng không ít những cô gái “đỡ đần cho em trai” thích lầym càn làm bậy như anh gặp tối nay.
“Hầy!”
Trần Trứ thở dài, nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của bố mẹ khi nhìn thấy con người khác, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hối hận: “Nếu biết trước, năm đó mình đã không thi công chức. Khi vào trong bức tường này, thật sự có rất nhiều thứ thân bất do kỷ!”
Suy nghĩ của anh bất giác bắt đầu trôi vô định, khi anh rẽ ngoặt, một luồng sáng trắng chói mắt đột nhiên tỏa ra từ phía đối diện.
Chỉ nghe mỗi tiếng “rầm”, Trần Trứ lập tức bất tỉnh.
…
“Trần Trứ, dậy đi, lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Không biết qua bao lâu, Trần Trứ bị ai đó lay cánh tay gọi dậy.
“Mình gặp tai nạn rồi à? Không biết đối phương có bị thương không nữa?”
Trần Trứ xoa cánh tay đau nhức và cái đầu đang choáng váng, định đi kiểm tra tình hình của chiếc xe phía đối diện.
Vừa ngẩng đầu lên, cả người anh đột nhiên sửng sốt.
Có vẻ như đây không phải là đường vành đai trong, không hề xảy ra vụ tai nạn ô tô nào, thậm chí còn không phải bệnh viện mà là một lớp học.
Bị vây quanh bởi một nhóm học sinh tóc dính sát vào da đầu và khuôn mặt bóng nhờn, bọn họ có người đang ngủ trên bàn, có người đang chăm chú viết bài thi, có người đang đùa giỡn với các bạn trong lớp.
Trước mặt anh là một chồng sách bài tập dày cộp, trên cùng có vài dòng chữ “Năm năm đại học, ba năm mô phỏng”.
Cửa sổ bằng kính được mở một nửa, tấm rèm màu xanh lam bị gió thổi từ hành lang thổi sang trái và phải.
“Đây… hình như là lớp học của mình vào năm lớp 12.”
Nhìn những cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ này, Trần Trứ dường như nghĩ tới điều gì đó, cổ họng đột nhiên khô khốc vì căng thẳng.
Mình…
Đã trọng sinh rồi sao?
Trần Trứ từ từ quay người lại, nhìn thấy một dòng chữ lớn dễ thấy được viết bằng phấn đỏ trên bảng đen phía sau - vẫn còn 99 ngày cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học!
Vãi!
Đúng là trọng sinh rồi!
Lại còn quay trở về vào buổi tối năm 2007 đó, khi còn 99 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học!
Trần Trứ đè nén sự khủng hoảng trong lòng mình lại, xoay đầu nhìn về phía bàn cùng bạn.
Hoàng Bách Hàm!
Đúng vậy, bạn cùng bàn năm lớp 12 của anh chính là cậu ta.
Cậu ta quả thật có dáng vẻ của cấp ba. Đôi môi có bộ râu đen mờ, trên mặt có vài cái mụn, trên tròng kính dày cộm có một lớp dầu, móng tay thì bị cụt vài cái do thói quen cắn móng tay trong lúc làm bài kiểm tra.
“Trần Trứ, cậu cứ nhìn tôi làm gì vậy?”
Hoàng Bách Hàm nhận thấy ánh mắt của Trần Trứ còn quái dị hơn bình thường, không khỏi hỏi.
“À… không có gì.”
Trần Trứ buộc mình phải bình tĩnh lại. Anh cầm cây bút lên, thử xoay nó hai vòng, lại cảm giác như đây có thể chỉ là một giấc mơ, loạng choạng đi ra hành lang ngoài phòng học.
Một nhóm gương mặt trẻ mặc đồng phục đi ngang qua anh và cười đùa vui vẻ.
Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy mình đang mặc đồng phục học sinh giống bọn họ.
Ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời xanh ngắt, ánh chiều tà của mặt trời buông xuống một cách tự do trên tòa dạy học cách đó không xa. Anh hít một hơi thật sâu, có một cảm giác thoải mái thấm vào tim và lá lách của mình.
“Mình quả thật đã trọng sinh rồi.”
Tuy rằng đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Trần Trứ chậm rãi tiếp nhận sự thật này.
“Buồn bực thật chứ, chậu cây phát tài tôi mua trong dịp Tết Nguyên Đán hôm nay đã chết. Mới chưa đầy một tháng, chẳng lẽ năm nay tôi sẽ chết vì nghèo sao?”
Có hai giáo viên đứng cạnh Trần Trứ, vì chưa đến giờ vào lớp nên họ cũng đang trò chuyện ở hành lang.
Một giáo viên khác mỉm cười an ủi: “Loại cây này rất khó trồng, trước đây tôi trồng nó cũng chết, đừng có để tâm quá.”
Cách an ủi thế này không có ích gì cả, vị giáo viên mới đầu mở miệng nói chuyện vẫn cảm thấy khó chịu không vui.
Không biết vì sao, sau khi nghe những lời này, một sợi dây nào đó trong đầu Trần Trứ bỗng nhiên động đậy, anh vô thức trả lời: “Em cảm thấy như thế lại là chuyện tốt. Cây chết rồi, vậy thì chỉ còn lại “phát tài”. Em thấy năm nay cô không những không nghèo mà còn có thể phát tài.”
“Hử?”
Hai giáo viên ngạc nhiên nhìn Trần Trứ.
Trần Trứ cũng sững sờ một lúc.
Đây thực sự là phản ứng của cơ bắp sau nhiều năm làm việc trong biên chế. Lời nói khéo léo thì cứ mở miệng thôi, dù cho đã trọng sinh, điều này vẫn khắc sâu vào trong xương cốt.
…