“Reng… reng…”
Tiếng chuông tan học đột ngột làm dịu đi sự xấu hổ của Trần Trứ, hai giáo viên lớp bên cạnh cũng quay trở lại lớp học của mình.
Tiết học tiếp theo của Trần Trứ là tiếng Anh, nhưng anh không hề nghe giảng dù chỉ một chút. Ba hồi lại nghĩ tới việc tại sao chuyện “trọng sinh” này lại xảy ra với mình, ba hồi lại nghĩ tới việc bố mẹ của mình được trẻ ra thêm mấy chục tuổi, thực ra anh nên vui vẻ mới phải.
Sau giờ học, bạn cùng bàn của anh, Hoàng Bách Hàm nghi ngờ hỏi: “Cả tiết học, cậu không hề chú tâm chút nào. Không thể chỉ vì không thích môn tiếng Anh mà không chịu nghe giảng được, nó cũng chiếm 150 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học đấy.”
Trần Trứ không biết giải thích thế nào, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi nói: “Bách Hàn, trong giờ giải lao của tiết trước, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.”
“Thời gian nghỉ giải lao chỉ có 10 phút. Một giấc mơ có thể kéo dài bao lâu?”
Hoàng Bách Hàm cụt hứng, cười nhạo một tiếng.
“Ừm…”
Trần Trứ liếc nhìn Hoàng Bách Hàm, nửa giả nửa thật nói: “Tôi nằm mơ thấy cậu và vợ cậu đã ly hôn.”
“Nói láo!”
Hoàng Bách Hàm lập tức không vui, cậu ta trả lời: “Tôi còn nằm mơ thấy cậu không lấy được vợ!”
Hoàng Bách Hàm chưa từng yêu, “kết hôn” vẫn là một từ rất thiêng liêng trong lòng của cậu ta, nên cậu ta không thể chịu được trò đùa của Trần Trứ.
“Quả thật đã bị cậu nói trúng rồi.”
Trần Trứ buồn bã thở dài, kiếp trước không những không kết hôn mà những cuộc hẹn hò xem mắt của anh cũng không đáng tin cậy hơn lần trước.
Tuy nhiên, Hoàng Bách Hàm và Trần Trứ là bạn bè tốt, giận nhau nửa phút, Hoàng Bách Hàm lập tức áp sát mặt: “Trần Trứ, vợ của tôi trong giấc mơ của cậu có xinh đẹp không?”
Trần Trứ nghiêm túc suy nghĩ: “Cô ấy cũng xinh, chỉ có điều rất biết cách nói dối. Trước khi kết hôn, cô ấy lừa gạt cậu đến mức khiến cậu trở nên hồ đồ.”
“Cút!”
Khi Hoàng Bách Hàm nghe thấy Trần Trứ nói những điều không hay về “vợ tương lai” của mình, cậu ta xoay người đi và không muốn ngó ngàng gì đến Trần Trứ.
Trần Trứ mỉm cười, im lặng xoay bút một lát, đột nhiên hỏi Hoàng Bách Hàm: “Gần đây trong lớp có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
Trần Trứ dự định nhanh chóng hòa nhập bản thân thông qua ký ức.
“Chuyện thứ vị?”
Hoàng Bách Hàm theo thói quen lại cắn móng tay: “Hình như chẳng có chuyện gì cả. Nếu phải nói thì chỉ có hôm nay, buổi chiều Tống Thời Vi bị bệnh, có một vài bạn nam lớp ngoài đến đây để hỏi thăm.”
“Tống Thời Vi là ai...”
Đang định hỏi, Trần Trứ chợt nhớ tới người này là ai.
Tống Thời Vi là hoa khôi cấp ba của lớp, điểm số của cô đặc biệt tốt, sau này cô thi đậu vào Đại học Trung Sơn, ngôi trường tốt nhất tỉnh Quảng Đông.
Những chàng trai theo đuổi cô năm đó giống như cá diếc qua sông, có một người tên là Lý Kiến Minh, nghe nói cậu ta đã theo đuổi cô từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến tốt nghiệp đi làm.
Tống Thời Vi không bao giờ đồng ý, Lý Kiến Minh thậm chí còn dọa nhảy khỏi sông Châu Giang, hình như sự việc còn được đăng trên báo. Cuối cùng, bố của hoa khôi họ Tống không chịu nổi sự quấy rối này và đã đưa cho Lý Kiến Minh một khoản tiền để cậu ta cút cho khuất mắt.
Đây đều là những lời đồn thổi anh nghe được trong buổi họp lớp, bây giờ Trần Trứ nhớ lại, vô thức tìm kiếm bóng hình của hoa khôi họ Tống.
Trong ấn tượng của anh, Tống Thời Vi hình như là một người đẹp mang vẻ lạnh lùng.
Cô ngồi trước mặt anh cách hai hàng ghế, mặc áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng. Khi cô đang chăm chú giải đề, cổ và lưng cô tạo thành một đường cong nhẹ nhàng, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp, là kiểu thường thấy ở các nữ sinh cấp ba. Những sợi tóc được buộc gọn gàng, bồng bềnh như một dải lụa đen mềm mại.
Kể ra thì cũng lạ, đồng phục học sinh thường rộng hơn bình thường một chút. Hầu hết học sinh khi mặc vào đều trông giống như trang phục kinh kịch, cổ tay áo và quần lúc nào cũng nhăn nhúm không gọn gàng.
Nhưng khi được mặc trên người của bạn cùng lớp xinh đẹp, kích cỡ lại rất vừa vặn.
Từ góc của Trần Trứ, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tống Thời Vi, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay trắng như tuyết được để lộ ra khi cô xắn tay áo lên, giống như ống bút pha lê.
“Quả nhiên, con gái mà xinh đẹp thì không cần phải nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy rất quyến rũ.”
Trong lòng Trần Trứ đang suy nghĩ.
Đột nhiên, một bóng người vội vàng xuất hiện trước cửa lớp, bước chân còn chưa dừng lại thì đã nhanh chóng hét lên: “Tống Thời Vi, mình nghe nói cậu bị cảm. Vừa nãy trống tiết nên mình có đi mua thuốc cảm, cậu mau uống một viên đi.”
Trần Trứ ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang đứng ở cửa, dáng người tuy không cao nhưng đường nét khá tuấn tú, mái tóc được vuốt sáp bóng loáng vượt quá số tuổi, dựa vào khí chất có thể thấy cậu ta là một người hơi khôn khéo.
Cậu ta xách một túi nhựa chứa đầy thuốc, nhìn Tống Thời Vi trong lớp với khuôn mặt đầy mồ hôi.