Trần Trứ đoán chừng đã xảy ra chuyện gì đó.
Không lẽ câu nói đó thật sự ứng nghiệm? Bố tôi là một tay cờ bạc, mẹ tôi chơi mạt chược, em trai tôi bị bệnh, còn bản thân thì đi làm thêm.
“Mọi chuyện thế nào rồi, đã kết thúc chưa?”
Lúc này Hoàng Bách Hàm vốn vẫn luôn lo lắng, kích động chạy tới hỏi.
Trần Trứ giơ giấy cam kết trong tay lên, Hoàng Bách Hàm cầm lấy và nhìn sơ qua: “Wow! Thái độ nhận lỗi quá sâu sắc, làm sao mà cậu có thể khiến Trương Siêu viết một cách thành thật như thế?”
“Quỳ xuống cầu xin anh ta viết.”
Trần Trứ trợn mắt, Đại Hoàng thật tình, hỏi toàn câu vô nghĩa, tất nhiên là anh phải nghĩ cách khiến đối phương không thể không viết.
Hoàng Bách Hàm cười ngây ngô một tiếng. Thật ra bản thân cậu ta cũng cảm nhận được sự thay đổi dạo này của người bạn thân mình, không chỉ thành tích thi tháng được biểu hiện rất trực quan, mà ngay cả cách ăn nói và khí chất cũng thế.
Cộng thêm chuyện xảy ra chiều nay, Hoàng Bách Hàm cảm thấy Trần Trứ như có thêm một loại “năng lực” so với trước.
Cậu ta không biết phải hình dung loại năng lực này như thế nào. Đôi khi Hoàng Bách Hàm có thể cảm nhận được một chút, đôi khi lại giống như một con linh dương treo sừng không có nơi nào để đi.
“Đại Hoàng.”
Trần Trứ lại cảnh cáo: “Cậu và Viên Viên giúp tôi viết hai bản lời khai, tôi đã tạo bản mẫu rồi, hai người chỉ cần sao chép và ký tên, bây giờ tôi sẽ ghi vào trong CD.”
Nói xong, Trần Trứ cầm video giám sát đi ra ngoài.
Khi về, anh không chỉ mang theo một chiếc đĩa CD mà còn mang theo một chiếc túi giấy màu nâu.
Trần Trứ đặt tất cả đĩa CD, giấy chứng nhận thương tích, giấy cam kết, lời khai và biên bản báo cáo của cảnh sát vào một túi giấy màu nâu, sau đó niêm phong lại và đưa cho Du Huyền. Anh nói đùa:
“Có thứ này rồi, giờ đây nếu cậu có chạm mặt Trương Siêu ở trong trường, có bảo anh ta dập đầu cũng được.”
“Tính trật tự!”
Khi Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ tập hợp tất cả các bằng chứng đâu vào đấy, cậu ta đột nhiên tìm được từ để mô tả năng lực này.
Ngay từ lần đầu tiên Trần Trứ đổi “học sinh trực nhật” thành “Trưởng Ban Quản lý Hệ thống Y tế Công cộng”, Trần Trứ đã xử lý mọi việc rất có trật tự, giải quyết gọn gàng ngăn nắp từng chuyện một.
Hoàng Bách Hàm không biết vì cái gì mà đột nhiên người bạn thân của mình trở nên đỉnh như vậy, nhưng cậu ta có thể khẳng định một điều:
Đó là mối quan hệ giữa hai người, sẽ không bao giờ xấu đi vì sự thay đổi này!
Nghĩ tới đây, Hoàng Bách Hàm không khỏi cảm thấy dâng trào trong lồng ngực.
“Đại Hoàng.”
Trần Trứ nhận thấy ánh mắt lạ thường của người bạn thân, anh không khỏi hỏi: “Rảnh quá cứ nhìn bố làm gì đấy?”
“Biến!”
Hoàng Bách Hàm bức phá thành công, giờ đây cậu ta đã biết “bướm” còn có nghĩa là “bố” rồi, vậy là Trần Trứ lợi dụng mình tận mấy ngày.
Khi hai người đang trò chuyện và đùa giỡn, một người đàn ông trung niên bất ngờ bước vào cửa hàng tiện lợi.
Khi Trần Trứ lần đầu nhìn thấy ông ấy, anh đã nghĩ ông ấy là một ngôi sao Hồng Kông. Dáng người cao hơn 1m78, mặc vest và đi giày da, phong thái đẹp trai, đôi mắt quyến rũ tự nhiên giống như Du Huyền.
“Bố của Du Huyền?”
Hoàng Bách Hàm cũng thầm hỏi.
“Chín trên mười là vậy.”
Trần Trứ gật đầu, thực ra anh cảm thấy hình dáng mắt này chỉ phù hợp với phụ nữ, nếu là đàn ông, quá quyến rũ sẽ không đủ sự nam tính.
Lần này Trần Trứ lại đoán đúng, bố Du Huyền vừa mở miệng, cảm giác như thể ông ấy bị suy thận: “Con, không sao chứ, sao lại phải vào đồn cảnh sát?”
“Tới đó chơi trốn tìm với bạn bè.”
Phản ứng của Du Huyền gay gắt như ớt, khiến người khác không khỏi sặc.
“Con bé này…”
Bố Du Huyền có lẽ biết tính tình của con gái mình, hoặc là cảm thấy có lỗi, nhưng dù sao ông ấy cũng không quan tâm. Sau khi nhìn con gái một lúc, ông thấy không có gì nghiêm trọng móc ra một phong bì nên từ trong túi.
Trần Trứ nhìn qua và thấy phong bì trông khá dày, nếu như trong đó chứa tiền, chắc chắn không dưới 3.000 tệ.
Tuy nhiên, trên phong bì có rất nhiều nếp gấp, như thể chúng thường được giấu ở các góc để không ai có thể tìm ra.
Nhưng nếu đã có thể đưa tiền, chứng tỏ ông ấy chắc chắn không phải là một con bạc, con bạc không thể nào lại có gương mặt sáng sủa như vậy.
Bố Du Huyền cẩn thận đưa phong bì ra, thấp giọng nói: “Sắp thi đại học rồi, con đừng làm việc ổ đây nữa. Trong này là một khoản chi phí sinh hoạt nhỏ, chắc chắn sẽ đủ cho con cho dùng đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Du Huyền không đáp mà còn mỉa mai nói: “Đưa tiền cho tôi, vợ ông phát hiện ra thì sao?”
“Hả???”
Trần Trứ, Hoàng Bách Hàm và thậm chí cả cô em gái mập mạp Triệu Viên Viên đều tỏ ra ngạc nhiên.
Du Huyền là con gái của ông ấy, vợ ông ấy không phải là mẹ của Du Huyền sao?
Khi bố chu cấp chi phí sinh hoạt cho con gái, còn phải giấu mẹ?