Yên nào, cảm giác như muốn nổ não vậy…
“Đây là tiền bố lén tích góp, dì Lục không biết đâu.”
Bố Du Huyền thản nhiên nói, giọng điệu đúng kiểu suy thận.
“Tôi không cần, ông mau cầm tiền về đi!”
Trong mắt Du Huyền hiện lên một sự khinh thường, có lẽ là vì cô ấy coi thường hành vi của bố mình, nên không nói không rằng lập tức đuổi khách: “Tôi muốn tiếp tục làm việc, còn về chuyện học phí đại học thì tôi tích cũng đủ rồi, sau này ông không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi.”
“Vậy con đưa cho bà nội đi.”
Bố Du Huyền tiếp tục nói, như thể ông ấy phải làm điều gì đó cho con gái mình để cảm thấy dễ chịu hơn.
Du Huyền cau mày, tức giận nói: “Ông tự đưa đi!”
“Được rồi, đực rồi…”
Bố Du Huyền đứng đó vài phút, thấy con gái cứ phớt lờ mình, ông ấy cầm phong bì lên rồi từ từ đẩy cửa ra.
Khi băng qua đường, thỉnh thoảng còn lại quay lại nhìn Du Huyền.
Trần Trứ cảm thấy đây là một cách đọc hiểu Ngữ văn rất có chất lượng.
Câu hỏi: Khi người bố rời đi, ông ấy vẫn nhìn lại cô con gái đang làm việc bán thời gian của mình, rốt cuộc ông ấy đã bày tỏ cảm xúc gì? (10 điểm)
Trả lời: __
Tuy nhiên, bên trong cửa hàng tiện lợi, bầu không khí lúc này hơi ngột ngạt do sự tương tác không hòa thuận của gia đình.
Du Huyền có vẻ đang tức giận, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, những chiếc kệ đựng hàng hóa kêu lạch cạch trong lúc cô đang sắp xếp lại vật phẩm.
Triệu Viên Viên nhìn Hoàng Bách Hàm, Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ, Trần Trứ nhìn Triệu Viên Viên.
Đột nhiên trong lòng Trần Trứ run lên, anh cố ý lớn tiếng nói: “Bận bịu cả một ngày trời, bụng cũng đói rồi. Viên Viên, em muốn ăn mì cá viên không?”
Nhắc đến đồ ăn, Triệu Viên Viên nhất thời quên hết mọi chuyện, hưng phấn nói: “Muốn!”
“Waitress.”
Trần Trứ búng tay một cách sành điệu với Du Huyền: “Ba bát mì cá viên, không cá, không trứng và không mì, cảm ơn!”
“Vậy thì ăn cái bát đi!”
Du Huyền liếc nhìn Trần Trứ, ngay cả trong trạng thái tức giận, ánh mắt này vẫn có phần quyến rũ.
Tuy nhiên, vì chủ đề “đồ ăn” nên không khí trong cửa hàng tiện lợi dần dần bị phá vỡ.
Trần Trứ thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong một nhóm tiêu chuẩn, không thể không thiếu tín đồ ham ăn.
Có lẽ là vì buổi chiều Du Huyền quên châm hàng ở cửa hàng tiện lợi, nên khi muốn làm mì cá viên cho mọi người, cô mới nhận ra chỉ còn lại ba phần mi.
Vì vậy, câu hỏi lại trở thành một câu đố hóc búa:
Ba phần mì, bốn người, phải phân chia thế nào đây?
Không thể nào lại chém chết một người được.
Mấu chốt là Triệu Viên Viên lại giơ tay lên, cướp lời: “Em muốn ăn hai bát!”
Được rồi, được rồi, giờ phải chém đại hai người thôi.
“Vậy tôi không ăn nữa.”
Trần Trứ sờ bụng, anh cảm thấy hơi đói, chiều nay quả thật hao tổn khá nhiều tinh thần, nhưng anh không thể nào lại đi giành ăn với Triệu Viên Viên được.
Du Huyền trợn mắt nhìn anh: “Đói cũng không tới lượt cậu!”
Sau khi quay lại cửa hàng tiện lợi, Du Huyền cũng hiểu ra vài chuyện gì đấy, thái độ của cô với Trần Trứ dần trở lại “bình thường”.
“Bình thường” của Du Huyền không phải là trở nên dịu dàng và dễ gần, mà là nhìn thấy chuyện gai mắt, cho dù đó là Trần Trứ, cô cũng sẽ nhìn chằm chằm.
Kế đến, Du Huyền nấu mì cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên, đợi đến lúc bọn họ đều lấp đầy cái bụng đói thì cũng đã 8 giờ rưỡi.
Hoàng Bách Hàm cảm thấy cũng đến lúc nên về nhà, nhưng cậu ta lại ngại nhắc, vì việc này giống như đến nhà bạn bè làm khách, ăn uống no nê, nói chuyện rôm rả cho đã rồi đột nhiên đứng dậy nói muốn về nhà, làm hỏng bầu không khí.
Nhưng lúc này, nếu có người đầu tiên nhắc đến chuyện đi về, mọi người đều sẽ hoan hô và giải tán.
Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ một cái, cậu ta cảm thấy Trần Trứ nhắc chuyện này sẽ hợp lý nhất, nhưng người ta còn chưa ăn cơm nữa.
Triệu Viên Viên?
Má, con bé này còn muốn uống nước mì.
Cuối cùng, vẫn là Trần Trứ chú ý đến sự ngượng ngùng của Hoàng Bách Hàm, anh trực tiếp nói với cậu ta: “Tôi cho cậu cơ hội ngàn năm có một, cậu đưa Viên Viên về nhà đi.”
“Hả?”
Hoàng Bách Hàm vốn tưởng rằng ai về nhà nấy, mẹ ai người ấy nhận. Trong lòng cậu ta cảm thấy không vui lắm, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta đưa một cô gái về nhà.
Đại Hoàng không trông mong đối phương phải ở mức như Du Huyền hay Tống Thời Vi, nhưng cũng không thể là nữ sinh trung học ngây thơ 170 này.
Tuy nhiên, Hoàng Bách Hàm không thể từ chối chuyện này trước mặt mọi người, nên chỉ có thể cúi đầu đi theo Triệu Viên Viên, cô em gái mập mạp thỉnh thoảng quay lại nhìn:
“Anh Bách Hàm, ngay ngã rẽ có một cửa hàng xiên nướng rất ngon đó.”
“Anh không đói.”
“Thật sao? Nhưng mà nó thật sự rất ngon, rất ngon, ngon lắm luôn ấy.”
“Được rồi, qua đó xem thử.”
…