Không lâu sau, Du Huyền đã chuẩn bị xong hai đĩa mì xào trứng chiên.
Trần Trứ thử một miếng, phát hiện vị của nó không tệ, mà đây còn được làm dưới tình huống không có đèn đóm gì.
Du Huyền cũng ăn một miếng, sau đó chợt nhớ ra gì đấy, cô vội vàng đi tới quầy thu ngân. Khi quay trở lại, trên tay cầm một chai tương ớt đỏ.
“Cậu có muốn không?”
Du Huyền múc một thìa, đặt ở bên cạnh đĩa.
“Ăn nóng bị nhiệt.”
Trần Trứ lắc đầu.
“Không biết thưởng thức mỹ vị nhân gian gì cả.”
Du Huyền phàn nàn với Trần Trứ, rồi trộn thìa ớt này vào toàn bộ đĩa mì. Chưa ăn được mấy miếng, cô vỗ tay phát ra những âm thanh “hít hà”, sau đó vội vàng đi rót một cốc nước khoáng, sẵn tiện lấy một chai nước ép cam đưa cho Trần Trứ.
Trần Trứ hỏi: “Sao cậu không uống nước cam?”
Du Huyền hừ một tiếng: “Cậu tưởng nước cam miễn phí sao? Làm ơn đi, những thứ này đều phải trừ vào tiền lương của tôi đấy!”
“Ha ha~”
Trần Trứ không khách khí, mỉm cười mở nắp chai: “Vậy thì lên đại học cậu tranh thủ kiếm nhiều tiền lên, sau này mà mời tôi đi ăn, cậu phải mua Lafite 1982 đấy.”
“Chờ đó đi!”
Du Huyền “xí” một tiếng, nhưng trong lòng lại cố nhớ từ “Lafite 1982” trúc trắc đó.
Hai người nhanh chóng ăn no nê, nhưng ai nấy cũng không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện.
Du Huyền uống nước khoáng, ngơ ngác nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ.
Trong môi trường nửa sáng nửa tối này, khuôn mặt trái xoan của Du Huyền giống như đồ sứ được chạm khắc cẩn thận, trong suốt và ba chiều. Đôi môi vừa ăn ớt giống như quả anh đào đang nhỏ giọt, hồng hào và thanh tú, còn ánh mắt đôi khi trong veo, đôi khi mơ màng…
Lúc trong veo tựa nước chảy lấp lánh, lúc mơ màng ẩn thoắt sự gợi cảm. Chỉ một cái bĩu môi vô tình cũng làm tăng thêm sự tinh nghịch pha trộn giữa vui tươi và dỗi hờn.
“Ăn no rồi, bây giờ phải dọn dẹp vệ sinh thôi!”
Có lẽ cảm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Du Huyền vừa động viên tinh thần vừa đứng dậy. Vì để lát nữa có thể dọn dẹp một cách thoải mái, cô cắn sợi dây cao su trong miệng trước, sau đó đưa tay buộc lại mái tóc đang buông xõa của mình.
Lúc này, ánh trăng cũng tình cờ chiếu vào người cô, dưới vạt áo trắng, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng. Trần Trứ cảm thấy nếu như anh không nói vài câu tục tĩu, điều này càng thể hiện anh không giống một thằng con trai bình thường.
“Chuyện là…”
Trần Trứ ho khan một tiếng: “Chiều nay cậu nói, thà hôn chó chứ không hôn Trương Siêu, sau này đừng nói cậu sẽ thật sự hôn chó nha.”
“Gì đây?”
Du Huyền bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Trần Trứ: “Đừng nói là cậu muốn làm chó đấy nhé?
Trần Trứ vội xua tay: “Đừng nói bậy! Sao có thể vậy được! Không có chuyện đó đâu! Chỉ là tôi chợt nhớ ra, hồi nhỏ thầy cô dạy chúng ta phải đối xử trung thành với bạn bè như chó vậy…”
Đây chính là kiểu muốn XX, nhưng cũng muốn XX, quá giả tạo.
Du Huyền ngừng nói, im lặng nhìn chằm chằm Trần Trứ, không biết cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cô đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu nhắm mắt lại đi.”
Trần Trứ lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức kiềm chế ngay cả động tác nuốt nước miếng.
Này là do cô muốn hôn, chứ anh không bảo cô phải hôn, cũng không có nói bản thân anh muốn làm con chó.
Đợi một hồi, Trần Trứ chỉ cảm thấy môi mình bị một ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
“Cậu đúng là một tên biến thái!”
Du Huyền không hôn, cũng biến mất không dấu vết. Một lúc sau, giọng nói của cô vang lên từ quầy bếp: “Trần Trứ, lát nữa cậu phải đưa tôi về nhà!”
“Không rảnh!”
Trần Trứ hét lên: “Vợ tôi sinh con rồi, tôi phải về lẹ!”
Chiết tiệt, không cho đám con trai được lợi ích gì, chỉ biết sai bảo làm việc thôi.
Tất nhiên, cuối cùng Trần Trứ vẫn phải đưa Du Huyền về nhà.
Bởi vì Du Huyền nói, nếu anh không đưa cô về nhà, cô sẽ truyền tin về việc Trần Trứ muốn hôn cô với những cái “loa phát thanh” trong vài lớp khác.
“Cái khác thì học sinh nghệ thuật chúng tôi không nhiều, nhưng nhiều nhất là thời gian.”
Du Huyền hung hăng uy hiếp: “Này tên kia, cậu cũng đâu muốn danh tiếng của mình sẽ bị bại hoại trong trường Chấp Tín đâu nhỉ?”
Trần Trứ chỉ có thể “miễn cưỡng” đưa cô về. Thật ra cơ hội này nếu như đặt trong trường thì có khả năng sẽ tạo ra đột phá, tuy nhiên đây là Du Huyền chứ không phải là nữ sinh khác.
Khi tới dưới nhà của Du Huyền, không ngờ cô lại nói với vẻ chán ghét: “Cứ tưởng rằng được nam sinh đưa về nhà sẽ có cảm giác gì đấy đặc biệt lắm, hóa ra cũng không khác gì với việc tự về.”
“Rồi, rồi, rồi. Lần tới tôi thà để danh tiếng mình bị bại hoại còn hơn phải đưa cậu về.”
Trần Trứ trả lời một cách không khách sáo, sau đó vẫy tay rời đi.
Du Huyền đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn bóng dáng Trần Trứ ngày càng nhỏ đi, mái tóc hơi ướt nhẹ nhàng tung bay trong gió, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Con đường bằng phẳng này tựa như đang mở rộng tâm tình, khiến người ta cảm thấy một cảm giác bình yên và thân thuộc không thể giải thích được.