Sau khi hai người kia rời đi, trong cửa hàng tiện lợi chỉ còn lại Trần Trứ và Du Huyền, cùng với bà chủ cửa hàng thỉnh thoảng biến mất đột ngột.
“Cậu cất túi giấy màu nâu đựng chứng cứ đó thật kỹ vào, đừng để mất…”
Trần Trứ cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nếu không cứ ngồi ở đấy cho đến khi được ăn thì sẽ rất nhàm chán.
“Ừm~”
Du Huyền lấy hai hộp mì ăn liền từ trên kệ xuống, đang cúi đầu xé bao mì ra, cô cảm thấy Trần Trứ có hơi nhiều lời, ngay cả mỗi việc nhỏ nhặt như thế cũng cần phải nhắc nhở.
Trên thực tế, Du Huyền không hề biết rằng lời mà những người như Trần Trứ nói ra chỉ cần nghe nửa câu sau là được rồi, nửa câu trước chỉ để mở đầu cuộc trò chuyện và làm không khí sôi nổi hơn.
“Người vừa rồi… là bố cậu à?”
Trần Trứ hỏi, đây mới thực sự là nửa câu sau.
“Ừm.”
Du Huyền sửng sốt một lát, gật đầu.
Mặc dù cùng là một tiếng “ừm”, nhưng giọng điệu rõ ràng khác nhau, cảm giác như không muốn thừa nhận nhưng lại phải thừa nhận.
“Sau khi bố mẹ cậu ly hôn, bố cậu tái hôn?”
Trần Trứ hỏi lại.
Du Huyền ban đầu không trả lời mà chỉ tập trung đổ mì ăn liền vào cái nồi đang sôi ùng ục, một lượng lớn hơi nước bốc lên khiến khuôn mặt Du Huyền nhất thời mờ đi.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh nói: “Ừ, ông ấy đã cưới người khác rồi.”
Âm thanh dường như được trộn lẫn với một chút hơi nước đang bốc lên.
“Mẹ kế của cậu không cho phép bố cậu gửi tiền cho cậu, dù chỉ là tiền sinh hoạt, cho nên cậu mới ra ngoài làm việc bán thời gian à.”
Trần Trứ tiếp tục hỏi: “Hơn nữa, bây giờ cậu đang sống cùng với bà nội…”
“Rầm!”
Khi Trần Trứ đang nói, anh đột nhiên nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đổ, sau đó anh nhìn thấy Du Huyền bước nhanh ra ngoài, chỉ một cái thìa vào Trần Trứ và giận dữ hỏi: “Nói mau! Cậu bắt đầu dò la tình hình gia đình tôi từ khi nào?”
“Không, không.”
Trần Trứ nhanh chóng phủ nhận: “Người bình thường đều có thể phân tích ra được từ những lời vừa rồi mà cậu với bố cậu nói.”
“Thật sao?”
Du Huyền không tin, bởi vì cô cảm thấy bản thân không thể phân tích được.
“Với sự khôn ngoan của cậu, tôi có thể gạt cậu được sao?”
Trần Trứ thầm tâng bốc cô.
“Cũng phải.”
Lúc này Du Huyền mới hài lòng mỉm cười, sau đó nụ cười chậm rãi cứng lại, giọng nói hơi trầm thấp, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng hoài niệm: “Nhưng mà bố mẹ tôi không ly hôn, là mẹ tôi đã qua đời.”
“Xin lỗi.”
Trần Trứ cảm thấy áy náy không thôi, đồng thời cũng không hiểu nổi: “Nếu đã như vậy, vốn dĩ bố cậu muốn thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu, tại sao cậu lại không cần số tiền đó?”
“Mỗi lần tôi nhận tiền sinh hoạt, người phụ nữ kia sẽ cãi nhau với bố tôi, sau đó bà ấy sẽ nói tôi, cũng nói về mẹ tôi.”
Du Huyền hất cằm, bướng bỉnh nói: “Mẹ tôi cũng để lại một ít tiền cho tôi lúc bà ấy vẫn còn sống, gom góp lại đợi cho đến khi vào đại học, tôi có thể ra ngoài dạy mấy em nhỏ học vẽ. Tôi không muốn mẹ tôi sau khi mất rồi vẫn bị người ta trách móc.”
Trần Trứ cuối cùng cũng hiểu, thật ra sau khi ở cùng với cô trong buổi chiều hôm nay, anh biết rằng dưới vẻ ngoài quyến rũ và hung dữ của Du Huyền, cô thực sự là kiểu người độc lập, mạnh mẽ, dám yêu và ghét.
Thậm chí việc tỏ ra hung hăng cũng chỉ là một cách để bảo vệ bản thân vì vẻ ngoài nổi bật của mình.
Dù sao mẹ cô cũng là mẹ kế, bố cũng không khác gì bố dượng nên Du Huyền dần dần quen với việc dựa vào chính mình trong mọi việc, ngay cả trong những lúc nguy cấp, cô cũng chỉ biết cầm bút bi để tự vệ.
Du Huyền bước ra chỉ để xác nhận xem Trần Trứ có đang bí mật dò la tình hình gia đình mình hay không.
Trần Trứ nói không phải, cô tin ngay.
Đúng lúc Du Huyền chuẩn bị quay lại chuẩn bị bữa tối cho hai người, chủ cửa hàng xuất quỷ nhập thần kia lại xuất hiện, lúc này chủ cửa hàng cũng đã thay đồ tan làm: “Tiểu Du, lát nữa tắt đèn rồi, em dọn dẹp sớm và nhớ đóng cửa lại.”
Nói xong chị ấy vội vàng chạy tới bắt xe buýt.
“Tắt đèn cái gì?”
Trần Trứ đang suy nghĩ trong đầu thì nghe thấy một tiếng “bụp”, cửa hàng tiện lợi ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Giọng nói của Du Huyền vang lên cách đó không xa: “Để tiết kiệm điện, chúng tôi đã kết nối nguồn điện với tòa nhà gần đó. Họ tan làm lúc 9 giờ rưỡi, bên chỗ chúng tôi cũng sẽ ngắt điện đúng giờ. Cậu qua bên phía cửa sổ ngồi đi, bên đó có ánh sáng, bữa tối cũng sắp xong rồi.
“Biết rồi.”
Trần Trứ đáp, anh nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, cố gắng để đồng tử thích ứng với sự thay đổi đột ngột này, sau đó chậm rãi đi đến chiếc ghế cạnh vách kính.
Bên ngoài vẫn sáng đèn và nhộn nhịp. Cửa hàng tiện lợi tối tăm này giống như một viên đá nhỏ được gắn trong một viên ngọc trai phát sáng, trông có vẻ xa xăm và hơi đáng thương.