Học được hai tiết thì chuông trường reo lên, do thời tiết xấu nên tiết tập thể dục giữa giờ cũng bị hủy. Giáo viên Phùng cho lớp trưởng của môn Hóa đi thu bài làm, sau đó trộn lẫn các bài với nhau và phát ra lần nữa.
Bài mà Trần Trứ nhận được là của một cô gái tên Thạch Oánh, người mà anh không hề quen biết và gần như đã quên mất cô ấy.
Còn bài mà Hoàng Bách Hàm nhận được là của một nam sinh trong lớp.
Người giành được “giải nhất” của đợt sửa bài này là nam sinh tên Kim Huy của tổ bên cạnh. Tính cách cậu ta có vài phần giống với Trần Trứ trước khi trọng sinh, không nói nhiều và sống khá nội tâm.
Vì nhận được bài làm môn Hóa học của Tống Thời Vi nên khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ vui mừng, cười toe toét thích thú.
Đối với những học sinh hướng nội này, cơ hội được tiếp xúc, trò chuyện với các hoa khôi trong lớp có thể chỉ đến một, hai lần một năm.
Nhưng còn chưa kịp hưng phấn thì có một người từ phía sau đi tới, vỗ vai cậu ta và nói: “Kim Huy, tôi có thể đổi bài với cậu không?”
Khang Lương Tùng, lớp phó học tập.
Cả lớp đều biết chuyện Khang Lương Tùng thầm yêu Tống Thời Vi. Mỗi lần đến lúc này, cậu ta đều tìm cách đổi sang bài của Tống Thời Vi.
“Cái này…”
Kim Huy hiển nhiên không muốn đổi bài, trên mặt cậu ta lộ ra vẻ do dự.
“Trưa nay tôi sẽ đãi cậu ăn cơm, coi như cảm ơn cậu.”
Khang Lương Tùng vừa lịch sự lại thành khẩn, đồng thời cũng đã lấy vật phẩm trao đổi ra.
“Vậy, vậy cũng được.”
Kim Huy miễn cưỡng đồng ý.
Khi Khang Lương Tùng lấy bài làm đi, Kim Huy nhìn vài cái, lưu luyến không nỡ.
Bữa ăn này không là gì với Kim Huy cả, nhưng tính cách của cậu ta là không giỏi từ chối người khác!
Thứ hai, Khang Lương Tùng thích Tống Thời Vi, người khác có lý do để làm chuyện này. Nếu như không muốn đổi, điều đó có nghĩa là họ cũng thích Tống Thời Vi?
Nếu trong lớp có chuyện gì rôm rả, chắc chắn không thể thiếu những lời phàn nàn của Hoàng Bách Hàm. Cậu ta không khỏi nhổ nước bọt, nhỏ giọng chửi bới: “Cái quái gì thế! Lúc Lý Kiến Minh quấy rối Tống Thời Vi thì không dám tiến lên ngăn cản, giờ nhìn thấy Kim Huy thật thà nên bắt nạt à.”
“Trần Trứ, nếu là cậu, cậu có đổi không?”
Hoàng Bách Hàm hỏi.
“Sao cũng được.”
Trần Trứ nhún vai: “Đây là bài của Thạch Oách, nếu cậu ta muốn thì cứ đổi thôi.”
“Ý tôi không phải như vậy.”
Hoàng Bách Hàm lại hỏi: “Nếu có được bài làm của Tống Thời Vi, cậu có đổi với Khang Lương Tùng không.”
“Không biết.”
Trần Trứ thẳng thắn nói: “Bây giờ tôi không quan tâm. Nếu như thái độ của cậu ta tốt hơn chút nữa thì tôi nghĩ mình có đồng ý cũng chẳng sao; Nhưng nếu như tôi giống như Kim Huy, trong lòng hoàn toàn không muốn đổi, tôi chắc chắn sẽ từ chối.”
“Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không đổi.”
Hoàng Bách Hàm nói với giọng chắc nịch.
Trần Trứ mỉm cười. Đại Hoàng tuy cứng rắn trong lời nói nhưng thực ra cậu ta lại là người sẽ không từ chối người khác. Mỗi khi cãi nhau xong hoặc khi bị buộc phải đồng ý với yêu cầu của người khác, trong lòng cậu ta sẽ hối hận, lúc đó chắc là “nói thế này, nói thế kia…”
Nhưng Trần Trứ cũng tò mò, bài làm của anh đang nằm trong tay ai?
“Trời đất ơi!”
Chỉ cách hai hàng ghế phía trước, Mưu Giai Văn đột nhiên hét lên với giọng không thể tin được: “Bài làm của Trần Trứ đang ở chỗ mình!”
Kể từ khi Trần Trứ đứng ra bảo vệ Tống Thời Vi vào lần trước, trong lớp đã có những lời bàn tán. Sau đó anh cũng không phụ hi vọng của mọi người, tiếp tục tiến vào top 10 của khối, ngay cả những lời phát biểu trong buổi lễ tuyên thệ cũng thế, nghe không khác gì bản tin thời sự.
Dạo này hình như còn nghe nói anh đã được chọn vào trong danh sách sự kiện “hẹn gặp các trường nổi tiếng” vào đầu tháng sau.
Nhưng cao trào nho nhỏ này cứ đến từng đợt, từng đợt.
Trong suy nghĩ của mọi người, Trần Trứ đã không còn là Trần Trứ của tháng trước nữa, bây giờ phải gọi là Trần · Nữu Hỗ Lộc · Trứ.
Vì vậy, Mưu Giai Văn khá hào hứng khi nhận được bài làm của Trần Trứ, cuối cùng cô cũng có lý do để nói chuyện với anh.
“Đúng là có sao nói vậy, nét chữ của Trần Trứ rất đẹp, mỗi bước của phương trình đạo hàm đều được liệt kê gọn gàng.”
Mưu Giai Văn không nhìn vào câu hỏi cụ thể trước, mà chỉ lướt qua bài làm môn Hóa của Trần Trứ, sau đó tự nhận xét: “Nếu mình là giáo viên, mình sẽ cộng 5 điểm cho bài làm này.”
Trên thực tế, đây hoàn toàn là một thói quen ám ảnh cưỡng chế được hình thành sau khi đi làm.
Thực sự có quá nhiều yêu cầu về định dạng đối với các công văn chính thức. Có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt đối với tiêu đề cấp một ở dạng in đậm và tiêu đề cấp hai ở dạng in nghiêng. Ngay cả kích thước phông chữ và khoảng cách dòng cũng rất nghiêm ngặt.
Dù có quay về thời cấp ba đi nữa, Trần Trứ vẫn sắp xếp trật tự các câu trả lời trong vô thức.