Bạn cùng bàn của Mưu Giai Văn là Tống Thời Vi, nhưng cô ấy có vẻ không mấy hứng thú, cô vừa chuyên tâm nghe giảng, vừa sửa bài của một nam sinh khác trong lớp.
Trước khi kết thúc tiết thứ tư, thầy Phùng cuối cùng đã giải thích xong toàn bộ bài làm và dành ra 5 phút cho mọi người tự do đặt câu hỏi.
Mưu Giai Văn cho Trần Trứ số điểm là 143. Trần Trứ vẫn luôn rất giỏi Toán, Vật lý và Hóa học, mà những bài thi thử thông thường chỉ để luyện bút như thế này không có gì khó, hoàn toàn là trình độ bình thường.
Tuy nhiên, Mưu Giai Văn vẫn hơi lo lắng, cô đã kiểm tra lại hai lần và nói với Tống Thời Vi: “Vi Vi, đây là lần đầu tiên mình sửa bài cho Trần Trứ. Cậu kiểm tra lần nữa giúp mình đi, đừng để đến lúc đó cậu ta thấy mình chỉ sửa lung tung.”
Tống Thời Vi không nói gì, cô cầm tờ giấy lên đọc nhanh một lần, quả thật đã phát hiện ra một vấn đề.
Kết quả của một câu hỏi là Sắt(II, III) oxide, có công thức Hóa học Fe₃O₄, nhưng Trần Trứ đã vô tình viết “Fe₃” thành “Fe₂”, và Mưu Giai Văn không để ý.
Tống Thời Vi đang định nói cho Mưu Giai Văn biết, nhưng Mưu Giai Văn lại cãi nhau với bạn nam đang sửa bài thi của cô ấy: “Điền Dương, cậu dựa vào cái gì mà chỉ cho tôi có 130 điểm vậy. Câu này tôi không hề viết sai, có phải cậu đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân vì lần trước tôi bảo cậu lùn hay không…”
Tống Thời Vi lại đợi thêm một hồi, nhưng cô phát hiện ra tiết học sắp kết thúc, còn Mưu Giai Văn vẫn đang tranh cãi ồn ào.
Vì vậy, cô lấy bút chì ra và khoanh tròn công thức Hóa học sai của Sắt(II, III) oxide.
Nhẹ nhàng, nhàn nhạt và rõ ràng.
“Reng, reng, reng~”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, lúc này Mưu Giai Văn mới chợt nhận ra, cô không còn quan tâm đến điểm số của mình nữa, chộp lấy tờ giấy và chạy về phía Trần Trứ.
“Trần Trứ, bài thi này cậu được 143 điểm, là tôi sửa đấy!”
Mưu Giai Văn đứng trước bàn của Trần Trứ và nói như thể đang đòi nợ.
Trần Trứ thực sự cũng không ấn tượng lắm với Mưu Giai Văn, cho dù cô ấy khá xinh đẹp. Tuy ngoại hình không đến mức đỉnh cao, nhưng mỗi khi cô ấy cười, hai cái răng hổ khiến cô ấy trông rất là hồn nhiên và ngây thơ, đáng lẽ không đến mức vô danh không ai biết đến như thế này.
Lý do duy nhất là vì cô ấy “bạc mệnh”, làm bạn cùng bàn với hoa khôi trường Tống Thời Vi, điều này đã trực tiếp biến cô ấy trông giống như một hầu gái nhỏ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết vào Tống Thời Vi.
“Cảm ơn.”
Trần Trứ cũng không quá coi trọng chuyện sửa bài làm, anh lịch sự nói cảm ơn với giọng điệu chiếu lệ như thường ngày.
“Vậy thôi sao?”
Mưu Giai Văn vội vàng nhắc nhở: “Mình còn viết cả đáp án đúng lên chỗ bị sai đấy.”
Trần Trứ phản ứng rất nhanh nhạy, nhìn thấy vẻ mặt của Mưu Giai Văn hơi thất vọng, anh lập tức cầm bài làm môn Hóa lên, giả vờ đọc rồi nói với Mưu Giai Văn: “Thật kỳ lạ, mình cứ tự hỏi sao bảng tuần hoàn hóa học lại thiếu hai nguyên tố, hóa ra Magie và Nhôm đã chạy đến chỗ cậu à…”
Mưu Giai Văn ngơ ngác trước, phản ứng sau đó là cười “hả hả hả” thật lớn: “Trần Trứ, cậu cũng lanh thật đấy…”
Trong lòng cô lại nghĩ, Trần Trứ quả thật đã thay đổi rồi. Cô nhớ trước đây Trần Trứ không dám nhìn con gái, còn bây giờ có thể tùy tiện ghẹo con gái cười.
Mưu Giai Văn luôn tin rằng những thay đổi của Trần Trứ là dành cho Tống Thời Vi, cho dù là ngoại hình trở nên đẹp trai hơn hay điểm số được cải thiện. Tuy nhiên, điều làm cô ngạc nhiên chính là cũng đã được hơn nửa tháng kể từ lần trước Trần Trứ đứng ra bảo vệ Tống Thời Vi, vậy mà Trần Trứ vẫn không có một chút dấu hiệu tỏ tình nào cả.
Còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học!
Có lẽ nào cô đã đoán sai? Xem nhiều cuốn tiểu thuyết ngôn tình đến thế, cuối cùng vô ích à?
…
Bởi vì Mưu Giai Văn bước tới nói chuyện nên làm lỡ thời gian, các học sinh trong lớp đã về gần hết, chỉ còn lại Trần Trứ, Hoàng Bách Hàm cùng với vài người nữa.
Cho đến lúc này, lớp phó học tập Khang Lương Tùng mới cầm bài thi của Tống Thời Vi rồi đứng dậy đi về phía cô: “Tống Thời Vi, lần này cậu chỉ được 135 điểm thôi. Có thể do mình có yêu cầu hơi khắc khe trong lúc chấm bài, hi vọng cậu không để ý.”
“Không sao.”
Tống Thời Vi cầm bài thi, nói với giọng bình thản.
“Mình không chỉ đánh dấu câu trả lời đúng cho những câu hỏi sai của cậu, mà còn viết toàn bộ quá trình phân tích bên cạnh.”
Khang Lương Tùng đẩy kính lên: “Cũng có những câu hỏi tương tự từ kỳ thi tuyển sinh đại học năm trước. Mình cũng sao chép một vài câu hỏi, khi nào cậu về có thể đối chiếu một chút…”
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đang định rời khỏi phòng học để ăn cơm, khi nghe Khang Lương Tùng nói điều này, bọn họ không thể không quay đầu liếc nhìn một cái.