Nhìn cảnh tượng đẫm máu dọa người trước mặt, Tô Bình Nam đã biết tại sao quán bar 0h lại quen tai như vậy.
Hắn đã nhớ ra quán bar 0h từng có vụ giết người. Một nữ hài bị đá, bạn trai cũ đi xa nghìn dặm để trả thù.
Bởi vì đèn trong quán bar mờ tối, hắn không không nhận ra ai mới là người kia, cho nên thẳng tay giết hết.
Tô Bình Nam nhìn Mạnh Hiểu Hiểu tái mét mặt mày, chậm rãi lắc đầu: "Ta không rỗi hơi như vậy."
Mạnh Hiểu Hiểu nhìn Tô Bình Nam đã đi xa, đột nhiên òa khóc nức nở. Cố Đồng mờ mịt nhìn Mạnh Hiểu Hiểu đang đau khổ, lẩm bẩm một mình: "Không phải chứ, chẳng lẽ là hắn?"
Tô Bình Nam thong thả bước đi. Xung quanh hung thủ trống một khoảng, lúc Tô Bình Nam đi qua còn có tâm trạng nói với người trẻ tuổi bơ phờ kia một câu: "Rượu ngon, uống nhiều một chút."
Bàn tay của người trẻ tuổi đang uống rượu thoáng khựng lại, hắn nhếch miệng nở nụ cười cay đắng với Tô Bình Nam.
Chân tướng sự việc nhanh chóng sáng tỏ, từ nguyên nhân đến kết quả đều được làm rõ.
Sau khi sự việc xảy ra, người hối hận nhất là Mạnh Hiểu Hiểu, kẻ điên cuồng nhất là Lưu Vĩ Dân.
"Ngươi có chắc là không liên quan tí gì không?"
Lưu Vĩ Dân gào thét. Xưa nay hắn vốn cường thế, vậy mà chỉ trong một đêm dường như đã già đi mười tuổi.
"Ta chắc chắn."
Luật sư của tập đoàn Tân Thế Giới bình tĩnh trả lời. Xét về bất kỳ phương diện nào cũng không có chứng cứ chứng minh có dấu vết Tô Bình Nam nhúng tay.
Sở dĩ Lưu Vĩ Dân hỏi như vậy là vì hiện tại có một lời đồn nổi lên khắp nơi.
Lưu công tử mất mạng chỉ vì trót mắng Tiểu Hồng Bào một câu "vội lên đường à", có thể thấy Tiểu Hồng Bào bá đạo đến mức nào. Hệ quả trực tiếp của chuyện này là về sau là tất cả hoàn khố ở Thiên Đô đều cung kính khi gặp Tô Bình Nam.
Lời đồn này lọt vào tai Lưu Vĩ Dân, vì vậy hắn cố ý sai luật sư đi điều tra toàn bộ sự việc. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lưu Vĩ Dân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt phức tạp. Đứa con trai duy nhất của hắn chết rồi, dường như cuộc đời đã mất đi màu sắc và mục tiêu.
Vốn dĩ mảnh đất tập đoàn Tân Thế Giới đấu thầu với giá năm nghìn vạn xảy ra vấn đề lớn đã khiến hắn nhọc lòng mệt sức. Bây giờ nỗi đau mất người thân triệt để làm cho Lưu Vĩ Dân mất hết nhuệ khí.
Trong nhà Mạnh Hiểu Hiểu.
Cố Đồng đang an ủi Mạnh Hiểu Hiểu tiều tụy hốc hác.
"Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi mà, nói ra là được."
Mấy ngày nay cô bạn thân của mình vẫn luôn sa sút tinh thần, Cố Đồng cố ý hỏi anh trai Cố Thanh Vân mới biết Tô Bình Nam là ai. Sau đó, Cố Đồng cũng mất bình tĩnh, thảo nào hôm đó Mạnh Hiểu Hiểu lại sợ hãi như vậy.
"Ngươi nói xem liệu có phải là hắn làm không? Theo sự tích trong quá khứ thì có khả năng."
"Không đâu, người ấy kiêu ngạo lắm, hắn không thèm lừa ta đâu."
Mạnh Hiểu Hiểu trả lời rất nghiêm túc.
"Ngươi đừng thấy hắn tiền hô hậu ủng, dưới dướng có một đám thuộc hạ trung thành tận tâm mà lầm. Thật ra hắn rất cô độc, chỉ thiếu chút nữa thôi là ta có thể làm bạn của hắn rồi. Ta thua rồi, ánh mắt hắn nhìn ta lần cuối vào ngày hôm đó rất xa cách."
Cố Đồng im lặng rất lâu, sau đó nói một câu vực dậy Mạnh Hiểu Hiểu đã nản lòng thoái chí.
"Ngươi là người hiểu hắn nhất. Nếu vượt qua cửa ải này, ngươi chính là người thích hợp với hắn nhất."
Lần đầu tiên Lý Lạc Nhiên gọi điện cho Tô Bình Nam vào buổi sáng.
Giọng nói của tiểu cô nương trong điện thoại nghe có chút tủi thân: "Ta nghe thấy một chuyện. Ta hỏi ngươi đáp, không được nói dối."
Tô Bình Nam nở nụ cười hiếm hoi: "Được."
Trong điện thoại im ắng rất lâu, hình như đối phương đang tự khích lệ bản thân.
"Tô Bình Nam, thế nào là giận dữ vì hồng nhan?"
Cuối cùng Lý Lạc Nhiên vẫn hỏi ra, phải nói là tiểu cô nương này nắm bắt tin tức quá chậm.
Tô Bình Nam hơi buồn cười, trả lời rất nghiêm túc: "Đây là tin vịt."
Tô Bình Nam chưa kịp nói chi tiết, giọng nói ở đầu dây bên kia đã trở nên vui vẻ.
"Ta tin ngươi."
Không cần Tô Bình Nam giải thích, chỉ cần bốn chữ thôi đã đủ để Lý Lạc Nhiên tin tưởng vô điều kiện.
Nàng rất cố gắng nâng cao năng lực của bản thân, ngày nào cũng chạy cự li dài, tập yoga, luyện nhạc, thậm chí học nấu cơm.
Người đơn thuần làm những việc đơn giản, nàng muốn làm cho bản thân trở nên đẹp hơn nữa. Bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa, kết quả là vệ tinh xung quanh Lý Lạc Nhiên tăng vọt.
Sau khi tiểu cô nương bộc bạch những chuyện phiền não này, Tô Bình Nam hơi cảm động, hắn chỉ nói một câu "chờ ta".
Trong hồng trần có quá nhiều cám dỗ, điều Tô Bình Nam phải làm là giúp Lý Lạc Nhiên thích nghi với sự phồn hoa của thế giới.
Hôm sau xuống máy bay, Tô Bình Nam vừa ra khỏi cửa khoang đã trông thấy Lý Lạc Nhiên đang chờ ở bên ngoài. Hình như tiểu cô nương lại xinh thêm, đẹp kinh tâm động phách.
Tô Bình Nam đứng im tại chỗ, khẽ mỉm cười giang hai tay ra. Lý Lạc Nhiên khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đỏ mặt nhào vào lòng Tô Bình Nam.
"Ta chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi, chúng ta ăn gì?"
Lý Lạc Nhiên vui vẻ hỏi.
Tô Bình Nam ngắm nghía Lý Lạc Nhiên từ trên xuống dưới một lượt. Hôm nay tiểu cô nương mặc váy bó sát màu tím, phô bày vóc dáng hoàn mỹ một cách tinh tế.
Cũng là cách Lý Lạc Nhiên lợi dụng vóc dáng hoàn mỹ để át trang phục chất lượng kém.
"Ta rất áy náy. Ta vẫn luôn cho rằng nên để cho ngươi trưởng thành một cách tự do tự tại, chứ không nên can thiệp vào cuộc sống của ngươi quá sớm."
Tô Bình Nam nghiêm túc nói.
"Nhưng ta phát hiện mình sai rồi. Ngươi đã quen biết ta, vậy thì cuộc sống của ngươi nhất định sẽ thay đổi."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Lạc Nhiên tràn đầy vẻ mờ mịt, nàng không biết bạn trai mình đang nói gì.
"Ta muốn thay đổi cuộc sống của ngươi, khiến đám ruồi vo ve bên cạnh ngươi gặp ngươi sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám nhìn ngươi."
Tô Bình Nam dẫn theo Lý Lạc Nhiên bắt đầu hành trình tiêu tiền như nước. Cả hai đều không quen thuộc Thiên Đô, bởi vì Tô Bình Nam ít quan tâm đến những thứ này, còn Lý Lạc Nhiên thì vòng giao thiệp rất nhỏ, bình thường toàn ở trường học.
Bất kể Tô Bình Nam nói gì, Lý Lạc Nhiên đều không phản bác. Tô Bình Nam nói muốn mua sắm, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Thiện Thanh Thanh.
Thiện đại tiểu thư đến rất nhanh. Nghe Lý Lạc Nhiên nói trong điện thoại là Tô Bình Nam muốn mua sắm, nàng lập tức tạm gác lại công việc trong tay rồi phóng đến.
"Mỹ Mỹ Thiên Đô."
Thiện Thanh Thanh vừa đến đã thốt ra bốn chữ này.
Bách hóa Mỹ Mỹ ở Thiên Đô vừa ra tay đã trực tiếp thu mua tòa nhà Đế Quốc. Công ty bách hóa tổng hợp này vừa mới khai trương năm nay, làm cho cả Thiên Đô chấn động.
Người Thiên Đô luôn theo đuổi sự tinh xảo mới lạ. Lần đầu tiên bọn hắn trông thấy trước ô cửa sổ bằng kính chỉ đặt một sản phẩm tinh xảo, không ai dời mắt nổi.
Chiếc đèn có thiết kế đặc biệt sáng trưng, phô bày giá cả xa xỉ và đắt đỏ trước mặt người qua đường.
Cách bách hóa Mỹ Mỹ không xa là học viện Hí kịch Thiên Đô. Xa xỉ phẩm tinh xảo hoa mỹ với giá thành đắt đỏ đang âm thầm kích phát dã tâm của tất cả những người trẻ tuổi xuất sắc vượt trội trong học viện.
Câu cửa miệng của Thiện Thanh Thanh là "ai có thể nuôi lão nương, lão nương sẽ lấy người đó". Cách thức mua sắm của Tô Bình Nam khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy câu cửa miệng này có khả năng trở thành hiện thực.
Cách thức Tô Bình Nam dẫn nữ nhân đi mua sắm rất kỳ lạ.
"Muốn tiêu tiền, dám tiêu tiền. Bây giờ ngươi chỉ cần mua tất cả những thứ ngươi thích."
Tô Bình Nam đặt tấm thẻ vào tay Lý Lạc Nhiên rồi nói câu này.
Cô gái bán hàng phía sau lập tức lảo đảo, trên gương mặt thanh tú không giấu nổi vẻ khó tin.
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt biển của Thiện Thanh Thanh híp lại giống như một con mèo. Nàng thì thầm nói với Lý Lạc Nhiên bằng giọng nghiêm túc: "Ta ghen tỵ."
Giá cả của món hàng đầu tiên Lý Lạc Nhiên mua khiến nàng xót hết cả ruột. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nàng cảm thấy tiêu tiền là một chuyện đau khổ.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, nhân viên tư vấn khách hàng đi kè kè bên cạnh Lý Lạc Nhiên đã xách đầy túi mua sắm, đến nỗi bước đi loạng choạng. Đành chịu thôi, nhiều quá mà.
Lý Lạc Nhiên đi đến bên cạnh Tô Bình Nam: "Ta xót tiền lắm, không mua nữa."
Tô Bình Nam vừa vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lý Lạc Nhiên vừa cười khẽ: "Cứ từ từ, không vội."