Khác với đa số người trong lớp, Tô Bình Nam rất khiêm tốn, một mình đến báo danh. Thậm chí Đỗ Thạch muốn đi theo cũng bị hắn cự tuyệt.
Tô Bình Nam có mục đích rõ ràng, hắn muốn sống chậm lại, học thật tốt vài thứ.
Vì lẽ đó, hắn còn chuẩn bị sổ ghi chép, trong đó toàn là những vấn đề trong doanh nghiệp mà hắn không thể phân tích thấu đáo.
Đa số sinh viên EMBA khóa này của Thanh Mộc đều là nhân viên quản lý của doanh nghiệp nhà nước, tỉ lệ ông chủ của doanh nghiệp dân doanh không nhiều. Có điều Tô Bình Nam không thấy những cái tên quen thuộc ở kiếp trước.
Vào tiết học đầu tiên, Tô Bình Nam nhìn sách mà giảng viên phát cho, cảm thấy hơi bùi ngùi. Bao nhiêu năm rồi hắn không đi học.
Ngưu Quảng Phát khác Tô Bình Nam, hắn nhìn hai mươi quyển sách, lập tức nhức hết cả đầu.
"Chiến lược công ty", "Đàm phán thương vụ", "Mười ví dụ điển hình trong xí nghiệp", "Đạo kinh doanh"... Ngưu Quảng Phát lật xem vài quyển, tức khắc cảm thấy muốn khùng luôn. Hắn nhìn Tô Bình Nam yên lặng ở bên cạnh, lúc này mới đè nén cảm xúc nóng nảy để giữ thể diện.
"Xin tự giới thiệu ta là Lý Quảng, trùng tên với vị Phi tướng quân cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử. Ta là tiến sĩ Kinh tế học trường đại học Yale, mới về nước đảm nhận chức vị giảng viên Kinh tế học ở Thanh Mộc. Lần này ta sẽ làm chủ nhiệm lớp các ngươi."
Lý Quảng cao mảnh khảnh, đeo kính gọng vàng, trông cực kỳ nho nhã.
Hắn khẽ mỉm cười tự giới thiệu bản thân, sau đó nói với mọi người: "Sách hơi nhiều, tiết học lại hơi ít. Vì thế ta chỉ giảng nội dung chính, mọi người nên tự học thêm vào những lúc rảnh rỗi. Việc đầu tiên chúng ta cần làm là chọn lớp trưởng."
Dứt lời hắn nhìn về phía Tô Bình Nam. Hắn đã đọc hồ sơ của tất cả sinh viên, mà tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam khiến hắn cực kỳ chấn động. Rõ ràng là Cẩm Tú có hình thức sơ khai của tập đoàn đa ngành khổng lồ trong tương lai, hơn nữa nền móng cực kỳ vững chắc. Không biết thanh niên hai mươi tuổi này sao mà làm được.
Ông chủ Ngưu hét to: "Ta chọn Tô tổng, nếu là người khác thì ta không phục."
Trong thời gian này, ông chủ Ngưu đã dò la được lai lịch của hầu hết những người trong lớp, hắn phát hiện mình là một trong số ít người giàu nhất ở đây. Tư tưởng của hắn rất đơn giản: một là ngươi ác hơn ta, hai là ngươi giàu hơn ta, nếu cả hai yếu tố đó đều không mạnh bằng ta thì xin lỗi nhé, ta không phục ngươi.
Cho nên khi nghe nói chọn lớp trưởng, dường như hắn đã ngược dòng thời gian trở lại thời niên thiếu, lập tức nhiệt tình báo danh thay Tô Bình Nam.
Hiện tại những người trong lớp loáng thoáng chia thành hai phe. Một phe là nhân viên quản lý của doanh nghiệp nhà nước, ai cũng có học lực tương đối, vẻ ngoài nho nhã, nói chuyện rất khéo.
Phe còn lại là dân giang hồ do lão Ngưu cầm đầu, nói chuyện xuề xòa thẳng thắn, hơi tí là nói tục chửi bậy.
Khi Ngưu Quảng Phát đề cử Tô Bình Nam, những người trong doanh nghiệp nhà nước đều là nhân tinh công sở, đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội người khác. Bên phe còn lại, Ngưu Quảng Phát đã lên tiếng thì không ai không nể mặt hắn.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
"Ý ngươi thế nào?"
Lý Quảng hỏi Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam hờ hững lắc đầu: "Lão Ngưu biết tính ta, ta không hợp với chức vụ này."
Lý Quảng nghiêm mặt nói: "Muốn trở thành doanh nhân thành công thì nhất định phải có lang tính và dục vọng quyền lực."
Ngưu Quảng Phát nghe vậy suýt bật cười thành tiếng. Hắn nhìn Lý Quảng trên bục giảng, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu Hồng Bào không có dã tính, không có dục vọng quyền lực á? Nếu ở Thiên Nam thì ta sợ là sẽ hù hết ngươi."
Tô Bình Nam vẫn lắc đầu, thản nhiên nói: "Dục vọng quyền lực của ta quá mạnh, rất thích chuyên quyền độc đoán, thủ đoạn cũng ác liệt, thế nên ta mới nhận ra mình không hợp."
Lý Quảng chăm chú nhìn Tô Bình Nam. Từ vẻ mặt thản nhiên của đối phương, hắn cảm thấy hẳn là người này nói thật.
"Được, nếu Tô Bình Nam không muốn thì chúng ta chọn lại."
Lý Quảng lập tức nói sang chuyện khác, hắn cảm thấy áp lực khi nhìn vào mắt Tô Bình Nam.
Cuối cùng cả lớp dùng biện pháp bỏ phiếu kín dân chủ, Ngưu Quảng Phát giành được vị trí này với sáu mươi phần trăm phiếu bầu.
Ngưu Quảng Phát lập tức đắc ý, gọi điện thoại báo cho thư ký của mình đặt một bàn cơm, định buổi trưa sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người vui vẻ một phen.
Nội dung bài học rất hay, tiết thứ nhất học xu thế thương nghiệp, tiết thứ hai học đạo thương nghiệp.
Bài học rất mơ hồ, nhưng gợi ý cho Tô Bình Nam rất nhiều, thế nên hắn quyết định buổi trưa sẽ tìm thời gian tự đọc sách.
Ngưu Quảng Phát rất nhiệt tình mời hắn, còn lôi ra một đống lý do. Tô Bình Nam chỉ lạnh lùng liếc một cái khiến đối phương ngậm miệng.
Bữa tiệc buổi trưa cả lớp đều tham dự ngoại trừ Tô Bình Nam. Sau khi ngấm men rượu, có người nhân lúc mời rượu hỏi Ngưu Quảng Phát: "Rốt cuộc Tô tổng kia có lai lịch ra sao? Ngưu tổng nhiệt tình như vậy mà hắn lại không đến."
Ánh mắt Ngưu Quảng Phát chuyển lạnh: "Ta và Tiểu Hồng Bào có quan hệ gì, ngươi