Những người đang ngồi ở đây có ai không phải là nhân tinh kia chứ? Năng lực của bọn hắn không yếu, bạn bè ở khắp mọi nơi, lập tức lén lút hỏi thăm bạn bè.
Đến buổi chiều, mọi người đều nhìn Tô Bình Nam bằng ánh mắt khác. Đành chịu thôi, tin tức quá dọa người làm cho bọn họ nhất thời không biết chung đụng với Tô Bình Nam như thế nào. Tuy nhiên bọn hắn đã đạt thành một nhận thức chung, đó là chỉ cần kết bạn với Tô Bình Nam thì không uổng công đến ngôi trường này.
Kiếp trước Tô Bình Nam lang bạt giang hồ cả đời, thường lang thang ở nơi xa lạ. Hiện giờ hắn cũng đang du đãng ở nơi xa lạ, hơi hoài niệm cảm giác ngày xưa.
Phía sau học viện kinh doanh là một con phố mỹ thực, hai bên đường đầy rẫy các quán ăn ven đường nhỏ hẹp. Kiếp trước Tô Bình Nam thường hay tìm quán ăn kiểu này ở thành thị xa lạ, gọi một chai rượu lâu năm, ngắm nhìn giang hồ đổi thay.
Tô Bình Nam cười khẽ, tìm một quán ăn khá yên tĩnh rồi bước vào.
Sau khi vào trong hắn mới phát hiện đây là một quán bún xào Tân Cương, điểm đặc sắc nhất của món này là cay. Tô Bình Nam lười đổi quán, chỉ dặn ông chủ đừng cho nhiều ớt, sau đó ngồi trong một góc tương đối yên tĩnh mở sách ra đọc.
Bỗng nhiên cửa mở ra.
Một nữ hài trẻ tuổi xinh đẹp, gương có nét phong tình của người dị vực ở biên cương, vóc dáng rất đẹp. Nàng mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không cổ đứng màu xanh da trời, trên chiếc thon cổ dài như thiên nga quấn một chiếc khăn lụa nhỏ màu xanh xen hồng.
Không hiểu sao tâm trạng Tô Bình Nam bỗng trở nên vui vẻ.
"Ba bát bún cay nhất."
Giọng nói của nữ hài rất ngọt ngào trong trẻo, cực kỳ êm tai.
Tô Bình Nam dời mắt, bắt đầu chăm chú đọc sách. Hắn chưa từng học đại học, càng chưa từng tiếp xúc với loại sách này, trước giờ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm ở kiếp trước và thủ đoạn cứng rắn để khống chế tập đoàn Cẩm Tú. Đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam tiếp xúc với những thứ này, hắn cảm thấy có rất nhiều thứ hữu dụng.
Nữ hài liếc nhìn Tô Bình Nam, đây là một sinh viên đại học rất nho nhã, chắc là học viện kinh doanh thuộc đại học Thanh Mộc.
"Hèn chi người ta có thể thi đỗ vào Thanh Mộc, quả nhiên là chăm chỉ cố gắng."
Nữ hài chờ phần ăn lên, trong lúc buồn chán bắt đầu suy đoán thân phận của Tô Bình Nam.
Bún lên rất nhanh, Tô Bình Nam mới đọc được vài trang, một bát bún đỏ au đã được bưng lên bàn của hắn.
Tô Bình Nam khẽ nhíu mày, thật ra hắn không thích ớt cho lắm. Cỡ này là ít cay, vậy thêm cay còn đến mức nào?
Nữ hài hơi buồn cười khi thấy dáng vẻ Tô Bình Nam nhíu mày cố ăn cay, nàng thì không cay không vui.
Tô Bình Nam cố ăn vài miếng, nhưng cay quá nên đành phải gác đũa, nói với ông chủ: "Có món gì không cay không? Đổi cho ta một bát."
Lúc này hắn không còn tâm trạng đọc sách nữa, dứt khoát rút một điếu thuốc ngậm trong miệng.
Tô Bình Nam vừa ngẩng đầu đã trông thấy nữ hài xinh đẹp kia nhíu mày nhìn mình. Hắn mỉm cười, không châm lửa mà tiện tay ném điếu thuốc vào thùng rác.
Nữ hài nhíu mày bởi vì cảm thấy Tô Bình Nam hơi lãng phí. Một sinh viên còn đang đi học không ăn nữa chỉ vì cay, nàng cảm thấy sinh viên này không biết thương người nhà vất vả chu cấp tiền cho hắn đi học.
Khi thấy Tô Bình Nam rút điếu thuốc ra, một tiếp viên hàng không như nàng đương nhiên biết giá của Hoàng Hạc Lâu, do đó nàng lại gán cho Tô Bình Nam thêm cái mác ham hư vinh.
Tô Bình Nam không ngờ bởi vì mấy hành động của mình mà nữ hài phía đối diện đã gán cho mình một đống định nghĩa.
Hắn ăn rất nhanh, húp mấy ngụm đã ăn hết một bát bún. Đến lúc thanh toán, hắn chết sững luôn.
Hắn để quên ví trên xe mất rồi, vả lại hắn đã quen với việc huynh đệ trả tiền, cho nên nhất thời quên mất là mình không mang tiền.
Ông chủ thấy Tô Bình Nam lục lọi hồi lâu, nụ cười trên gương mặt có phần miễn cưỡng.
Nữ hài bắt gặp tình huống của Tô Bình Nam thì sửng sốt giây lát.
Sau đó cười khúc khích, uyển chuyển bước tới đưa cho ông chủ năm tệ: "Được rồi, ta trả giúp ngươi."
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào cùng hương thơm tươi mát bay về phía Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam thoáng kinh ngạc, mỉm cười nói cảm ơn.
Nữ hài nhíu mày khuyên nhủ: còn đi học thì học hành chăm chỉ, sau này đừng lãng phí như vậy.
"Ồ."
Tô Bình Nam không biết tại sao nữ hài xinh đẹp trước mặt lại nói như vậy, hắn lạnh nhạt gật đầu rồi xoay người ra khỏi quán.
Nữ hài tức giận thái độ lạnh nhạt của Tô Bình Nam. Nhìn Tô Bình Nam đã đi xa, nàng hơi hối hận vì đã sinh lòng đồng cảm.
Nàng giận dữ ngồi xuống, gắp bún lên hung hăng cắn mấy ngụm.
Tô Bình Nam đi xa rồi mới nhớ ra nữ hài trả tiền hộ mình lúc nãy không phải thuộc hạ của mình.
Hắn định quay lại xin phương thức liên lạc của người ta, nhân tiện trả lại tiền, nhưng rồi lại nghĩ mình đã đi lâu như vậy, dù quay lại cũng chưa chắc có thể gặp được. Hắn lắc đầu, ném chuyện này ra sau đầu.
Tiết học buổi chiều trong lớp nồng nặc mùi rượu, thậm chí có mấy học viên uống say không đi học. Tô Bình Nam thầm lắc đầu.
Trường không sắp xếp ký túc xá cho các ông chủ lớn này, chắc là nhà trường cho rằng chưa chắc các ông chủ lớn đã muốn mấy người chen chúc trong một phòng ký túc nhỏ hẹp.