"A lô, Ngưu ca, đúng, là ta."
Lục Hạo mặt mũi tràn đầy nụ cười, sau đó nói: "Muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, ngươi nói xem Tô tổng thích cái gì? Gần đây ta sẽ đi Thiên Đô, vừa khéo tiện đường đi thăm Tô tổng một chút."
Lần này kế toán Chu thông minh, trên xe lửa, hắn ôm túi da của mình thật chặt, trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện hắn gặp được trong nửa giờ này.
"Lão bản tìm ai, thật trâu."
Sau khi kế toán Chu trở về vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.
"Lão bản lợi hại, ta nghĩ là chắc chắn không tìm về được. Ngươi nhờ thần tiên nào giúp đó?"
Lục Hạo lắc đầu: "Không phải ta lợi hại, là người ta lợi hại."
Lục Hạo cũng tương đối hiếu kỳ với chuyện ngày đó, hỏi thăm kỹ càng chuyện đã xảy ra.
"Ta cũng không rõ ràng, ngày đó báo cho lão bản ngươi xong thì ở tại chỗ chờ, mười mấy phút sau có một chiếc xe việt dã màu đen tới, một hán tử cao gần hai mét đi xuống."
"Sau đó thì sao?"
Lục Hạo hứng thú.
"Hán tử đó nói mấy câu với một kẻ ăn xin lang thang bên cạnh nhà ga, sau đó không đến mấy phút thì đồ được đưa về."
Không có gióng trống khua chiêng, không làm kinh động bất kỳ ai. Chỉ là một thủ hạ của Tô Bình Nam đi nói mấy câu.
Trong lòng Lục Hạo lại coi trọng Tô Bình Nam thêm một bậc.
Học viện Thương nghiệp của Đại học Thanh Mộc mở khóa học thứ hai của chương trình chọc.
Lần này Ngưu Quảng Phát không có chạy tới, hắn xin nghỉ hai ngày. Bây giờ Ngưu đại lão bản toàn thân toàn ý vùi đầu vào hành trình tranh bá của đội bóng đá Cẩm Tú, không có để ý nhiều đến trường học nữa.
Những bạn học khác phát hiện mặc dù Ngưu Quảng Phát không đến nhưng Lục Hạo ngồi vị trí của Ngưu Quảng Phát, thường xuyên lôi kéo làm quen với Tô Bình Nam, mở miệng một tiếng Tô tổng, cực kỳ khách khí.
Tô Bình Nam vẫn rất ít tham gia tiệc rượu, hắn dần thích những quán ăn nhỏ trên con đường này.
Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Mì Biên Cương, Tô Bình Nam cười cười, mình lại vô thức đi tới tiệm cơm này.
Đã tới, Tô Bình Nam dứt khoát đi vào, vừa vào cửa, nao nao, hắn lại nhìn thấy nữ sinh tính tiền dùm mình.
Hôm nay nữ sinh không có mặc đồng phục, tóc nhuộm thành màu vàng kim rất ít gặp ở thời đại này, tóc vàng thật dài rủ thẳng sau ót, khiến cho gương mặt tinh xảo càng gợi cảm hơn.
Mặc một bộ váy liền áo trắng đen xen kẽ trên người, bắp chân thon dài trắng nõn lộ ra, dưới chân mặc một đôi giày thể thao màu trắng đáy bằng, đẹp vô khuyết.
Tô Bình Nam nhớ tới chuyện lần trước, mỉm cười gật đầu chào nữ sinh, xem như chào hỏi.
Nữ sinh cũng nhìn thấy hắn, thấy hắn gật đầu, nhớ tới lần trước người này không có lễ phép, "hừ" một tiếng, lườm hắn.
Tô Bình Nam có chút không nghĩ ra, không nghĩ ra thì không nghĩ nhiều nữa, tìm một chỗ vắng, gọi một chén mì không cay, yên tĩnh đọc sách.
Rõ ràng là nữ sinh đang chờ người, trên bàn của nàng có ba bộ chén đũa.
Tô Bình Nam ăn cơm rất nhanh, khi hắn ăn xong, người nữ sinh đợi vẫn chưa đến, hắn lấy một tờ một trăm đồng tiền để dưới chén, chỉ chỉ nữ sinh ngồi ngoài cửa nhìn ra xa, "xuỵt"một tiếng, ra hiệu cho lão bản giữ yên lặng, chậm rãi đi.
Đi ngang qua nữ sinh, nữ sinh lại lườm hắn một cái. Tô Bình Nam có chút muốn cười, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy nữ sinh này đều khiến cho tâm tình của hắn trở nên rất vui sướng.
Sau khi hắn đi mấy phút, hai nữ sinh đẹp đẽ đi tới, chỉ chốc lát sau, ba nữ sinh cười toe toét đùa vui với nhau.
Cơm nước xong xuôi, tính tiền, nữ sinh mới phát hiện Tô Bình Nam đã trả tiền, hơn nữa còn thừa lại.
"Làm sao vậy, A Đồng?"
Đồng Lệ Dĩnh lắc đầu: "Sinh viên sĩ diện lãng phí đó tính tiền cho chúng ta rồi."
Nữ sinh bên cạnh nghe Đồng Lệ Dĩnh kể lại chuyện đó, vừa cười vừa nói, "Xem ra Nha Nha của chúng ta lại làm cho một người nữa mê mẩn."
Mấy nữ sinh lại đùa vui, Đồng Lệ Dĩnh cũng bỏ suy nghĩ đuổi theo trả tiền lại.
Ban đêm, Tô Bình Nam phát hiện mình và cô gái này đúng là có duyên, lại gặp được nàng.
Chỉ là lần này nữ sinh không đi một mình, mà là ba nữ sinh, hai nữ sinh khác cũng có vóc dáng tương đối cao, rất đẹp.
Hai nguời đối đầu, Tô Bình Nam và Đồng Lệ Dĩnh khẽ gật đầu, một người bạn của Đồng Lệ Dĩnh cười duyên hỏi nàng: "Nha Nha, soái ca này là ai?"
Nữ sinh nói nhỏ: "Là sinh viên đại học mời chúng ta ăn cơm hồi trưa."
Bạn học của nàng cũng nói nhỏ: "Đó chính là sinh viên rất sĩ diện đó? Rất đẹp trai."
Tô Bình Nam lỗ tai rất tốt, cau mày, thầm nghĩ "mình biến thành sinh viên đại học sĩ diện từ khi nào."
"Soái ca, cùng ăn lẩu không, có Nha Nha nữa."
Bạn của Đồng Lệ Dĩnh là Lộ Lộ lớn tiếng kêu Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam không có dừng lại, khoát tay áo.
Lộ Lộ giật mình, cười nói với Đồng Lệ Dĩnh: "Thật kiêu ngạo."
Nàng là người thích náo nhiệt, cũng không tin tà, đuổi theo mấy bước, cười khanh khách nói: "Soái ca, nể mặt chút được không, có ba mỹ nữ chúng ta, ngươi không đi sao?"
Tô Bình Nam đành phải dừng bước, bình tĩnh nói với Lộ Lộ: "Ta không thích náo nhiệt."
Nghe Tô Bình Nam sĩ diện nói như vậy, Đồng Lệ Dĩnh không nhịn được lại liếc hắn, Tô Bình Nam thấy nữ sinh này lườm mình, không nhịn được muốn trêu chọc nàng, nói: "Nhưng mà lần này có thể phá lệ."
Hắn vừa dứt lời, không chỉ là Đồng Lệ Dĩnh mà ba nữ sinh đều liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy người này tuổi không lớn nhưng nói chuyện lại rất sĩ diện.