Đoàn người đến phòng ăn, trên đường đi Tô Bình Nam bị không biết bao nhiêu người nhìn khinh khỉnh, nhưng hắn lại không hề hay biết. Bây giờ đã là tháng tám, thời tiết Thịnh Kinh cực kỳ nóng bức, Tô Bình Nam không biết ba nữ sinh này thần kinh hay gì, lại muốn ăn lẩu, chỉ giữ im lặng đi đường.
Phòng ăn chọn cũng không tệ, hoàn cảnh rất lịch sự tao nhã, có chút phong cách của hậu thế, Tô Bình Nam hài lòng khẽ gật đầu.
Ba nữ sinh nhìn thấy hắn còn quá trẻ, nhưng điệu bộ cử chỉ lại giống như đại lão gia, không nhịn được khanh khách.
Bốn người ngồi xuống, Tô Bình Nam không chút khách khí cầm lấy menu từ trong tay nhân viên, tiện tay gọi một đống.
Sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Làm nhanh một chút."
Ba nữ sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Bình Nam giọng khách át giọng chủ. Đồng Lệ Dĩnh vuốt cái trán, hung hăng nói: "Ngươi hết thuốc cứu."
Một lát sau, các loại thịt, hải sản, rau quả được nhanh chóng đem lên, đầy một bàn lớn.
Tô Bình Nam nhìn ba nữ sinh, nói: "Con gái thì uống rượu vang đi."
Dưới ánh mắt mờ mịt của ba nữ sinh, hắn gọi nhân viên phục vụ, hỏi: "Ở chỗ ngươi có rượu vang nào ngon không?"
Đồng Lệ Dĩnh cảm thấy mình sắp điên rồi, giành nói: "Chúng ta uống bia, ngươi đi xuống đi."
Nói xong cũng không thèm để ý tới hai người bạn cười ngửa tới ngửa lui, hạ giọng nói: "Ngươi biết rượu vang ngon bao nhiêu tiền không? Ta cũng không có nhiều tiền như vậy, nhìn cứ giống như là ngươi mời vậy?"
Tô Bình Nam cả buổi không nói gì, đến lúc này mới phản ứng được, mình đến ăn cơm chực. Nhìn ánh mắt của ba người, hắn không nhịn được bật cười.
Đã lâu không có thả lỏng như vậy.
Tô Bình Nam rất chính thức vươn tay: "Bỉ nhân Tô Bình Nam."
(Ma thuật sư = Ảo thuật gia)
Tô Bình Nam cực kỳ nghiêm túc khiến cho mấy cô gái sững sờ.
Lộ Lộ là người trải đời nhiều nhất trong số bọn họ, nàng loáng thoáng cảm thấy nam nhân này có sự cường thế đặc hữu của đại nhân vật.
Ba người bị khí thế của hắn làm cho hơi sợ, đều không cười nữa, rất nghiêm túc bắt tay hắn, đồng thời tự giới thiệu mình một lần.
Mấy chai bia vào trong bụng, mấy nữ sinh dần dần thoát khỏi anh hưởng của Tô Bình Nam lúc trước.
Đồng Lệ Dĩnh mở miệng trước: "Sinh viên, sau này ngươi cũng đừng sĩ diện, lãng phí tiền trong nhà không tốt."
Tô Bình Nam rất chăm chú nói: "Thứ nhất, ta không có sĩ diện, thứ hai, bản thân ta có tiền."
Lộ Lộ cười duyên ngắt lời Tô Bình Nam : "Được rồi được rồi, sinh viên học tập cho tốt là được, ngươi có bao nhiêu tiền chứ?"
Tô Bình Nam rất nghiêm túc nói với ba nữ sinh: "Sợ là các ngươi hiểu lầm gì đó, ta nói lại lần nữa, ta hẳn là rất có tiền."
Sau khi nói xong, hắn nhìn mấy nữ sinh cười toe toét, hoàn toàn không có nghe lọt tai, chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Một đêm, mấy người đều rất vui vẻ, đến lúc tính tiền, Đồng Lệ Dĩnh lặng lẽ đi tới quầy bar, trả tiền, sợ Tô Bình Nam khó xử.
Tô Bình Nam hoàn toàn không có ý tính tiền, hắn đã xem mình như một người ăn ké, ngồi vững như Thái Sơn.
Đồng Lệ Dĩnh nhìn thấy hết, trong lòng chợt hận mình mềm lòng, nghĩ thầm mình đáng đời, phải nên để cho cái tên sĩ diện này chuốc khổ một lần mới đúng.
Cơm nước no nê, ba nữ sinh đề nghị muốn đi một quán bar tên là Tạp Tang uống rượu. Tô Bình Nam lắc đầu từ chối, đã tốn không ít thời gian của hắn rồi.
Mấy nữ sinh đều hận hắn ngông nghênh, đến lúc tính tiền thì làm rùa đen rút đầu, cho nên đâu có chịu thả hắn rời đi, Đồng Lệ Dĩnh cũng âm thầm khuyên mình là không được mềm lòng nữa.
Tô Bình Nam không biết là đã xuất hiện hiểu lầm lớn, nghe mấy nữ sinh kêu hắn mời, hắn cảm thấy vừa mới ăn của người ta một bữa cơm, cũng thấy ngại, cuối cùng đồng ý.
Quán bar Tạp Tang là một sản nghiệp nhỏ của Lục Hạo, trong đó còn có một phần cổ phần lớn của Lục Hạo. Mỗi đến ban đêm thì hắn sẽ dẫn mấy người bạn đến quán bar uống rượu.
Là bạn từ nhỏ, Trần Chiêm phát triển không giống như Lục Hạo, từ nhỏ Trần Chiêm đã rất thích âm nhạc, cũng xem như là nửa nghệ thuật gia. Lăn lộn nhiều năm cũng không có kiếm ra được gì, Lục Hạo đã phát triển thành nhất đại hào cường nơi đó.
Thấy bạn từ nhỏ của mình trắng tay, hai người bàn với nhau, Lục Hạo dứt khoát ra tiền, Trần Chiêm quản lý, hợp tác mở một quán bar ở Thịnh Kinh. Quán bar đã mở mấy năm, lợi ích cũng không tệ lắm.
Mấy ngày nay Lục Hạo học tập ở Thịnh Kinh, ban đêm không có tiệc xã giao gì, bèn dẫn theo bạn từ nhỏ của mình đến quán bar uống mấy chén.
Lúc Tô Bình Nam đi vào, cũng không nhìn thấy Lục Hạo, nhóm bốn người tìm một góc vắng ngồi xuống, ba nữ sinh hi hi ha ha đi toilet.
Lúc Tô Bình Nam đi vào, Lục Hạo thấy hắn, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Ba nữ sinh vừa rời đi, Lục Hạo lập tức bưng ly rượu ngồi xuống trước mặt Tô Bình Nam, nói: "Tô tổng, hôm nay sao lại rảnh rối đến quán bar uống rượu."
Tô Bình Nam khẽ gật đầu: "Theo mấy người bạn mới quen đến ngồi một chút, không phải Lục tổng cũng rất nhàn nhã sao?"
Lục Hạo vừa cười vừa nói: "Đây là sản nghiệp nhà mình, Tô tổng không cần phải khách khí."
Hắn nhìn thấy Tô Bình Nam có chút lãnh đạm, đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã, thế là nói: "Tô tổng, lần trước ở Thiên Nam, người giúp ta một ân tình lớn như vậy, lần này coi như huynh đệ bày tỏ tâm ý."
Tô Bình Nam khoát tay áo, ra hiệu không cần.
Nhìn thái độ của Tô Bình Nam, Lục Hạo cũng không dám quấy rầy, biết điều rời đi.