Khi ba nữ sinh hi hi ha ha trở về, trên mặt bàn đã có đủ thứ rượu.
Ba nữ sinh đều là tiếp viên hàng không, thường bôn ba bên ngoài, kiến thức cũng không kém.
Nhìn thấy rượu trên bàn, Đồng Lệ Dĩnh cắn răng, trong lòng thầm nghĩ: "Những rượu này đều rất đắt, cái tên không biết sống chết này, bây giờ cho dù ta muốn giúp cũng không giúp ngươi được."
Rượu trên bàn đều là Lục Hạo tự mình chọn, đương nhiên đều là tinh phẩm, có giá trị không nhỏ. Mà Tô Bình Nam cũng không quan tâm, là mình mời, uống gì cũng vậy thôi.
Uống rượu rất vui vẻ, Tô Bình Nam từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt, không nhanh không chậm uống rượu. Ngược lại là Lộ Lộ với Đồng Lệ Dĩnh và một nữ sinh khác đã ngà ngà say.
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt lo lắng của Đồng Lệ Dĩnh, trong lòng hiểu nàng đang lo cho ví tiền của mình. Có chút buồn cười đồng thời cũng có chút cảm động. Đột nhiên nổi tính trẻ con, nói với Đồng Lệ Dĩnh: "Thật ra thì ta không có tiền."
Đồng Lệ Dĩnh kêu "A" lên, lập tức dùng tay bưng kín miệng của mình.
"Vậy làm sao bây giờ, hai người kia cũng trắng tay, trên người của ta cũng không có nhiều."
Tô Bình Nam nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đồng Lệ Dĩnh, không biết tại sao lại muốn trêu chọc nàng một chút.
"Không sao, ta biết ma thuật ( ảo thuật )."
"Cái gì?"
Thiếu nữ nhuộm tóc vàng mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nghi ngờ lỗ tai của mình. Tô Bình Nam nghiêm túc, nói nhỏ: "Ta biết phép tàng hình."
Đồng Lệ Dĩnh cảm thấy chắc chắn người trước mặt này đã uống nhiều đến xuất hiện ảo giác, nếu không thì sao lại nói như vậy.
Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Ngươi có giấy và bút không?"
Đồng Lệ Dĩnh ngơ ngác lấy giấy bút từ trong túi ra đưa cho Tô Bình Nam, trên gương mặt diễm lệ tràn đầy vẻ mờ mịt.
Tô Bình Nam viết viết mấy chữ trên giấy. Chữ của hắn cũng khó coi nhưng lại có vẻ tiêu sái.
"Xong."
Tô Bình Nam phủi tay, vẻ mặt thành thật nói với Đồng Lệ Dĩnh: "Đây là thần chú, chỉ cần ngươi dán lên cái trán, sẽ không có ai nhìn thấy ngươi, như vậy thì chúng ta có thể chạy."
Vừa rồi khi Đồng Lệ Dĩnh ngẩn người thì Tô Bình Nam đã ra hiệu cho Lục Hạo cách đó không xa. Hắn chỉ chỉ ánh mắt của mình, làm một động tác xem như không nhìn thấy cho Lục Hạo, khó được khi Tô Bình Nam có hứng thú như thế, hắn cũng vui vẻ chơi theo tới cùng. Vẫy vẫy tay, gọi thủ hạ qua bàn giao, sau đó hứng thú quan sát trò chơi của Tô Bình Nam với mấy tiểu nha đầu.
"Ngươi nói giỡn hả? Điên sao!"
Lộ Lộ nghe Đồng Lệ Dĩnh nói xong thì giống như là thần kinh, nghiêm túc hỏi lại Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam sắc mặt nghiêm túc: "Đồng Lệ Dĩnh, ngươi dán đi."
Đồng Lệ Dĩnh hạ quyết tâm, dùng rượu dán tờ giấy lên trên trán, sau đó nắm chặt lấy tay Tô Bình Nam, bốn người vèo một cái, nghênh ngang đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình, tất cả nhân viên phục vụ ở quầy rượu đều nhắm mắt làm ngơ, vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như bốn người này không tồn tại.
Con đường ngắn ngủi hai mươi mấy mét, Đồng Lệ Dĩnh khẩn trương vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cho đến khi ra khỏi quán bar, đi ra thật xa, mấy cô gái không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam giống như là gặp quỷ.
Tô Bình Nam rất lịch sự cúi đầu: "Biểu diễn xong, các cô nương ngủ ngon."
Gần đây Đồng Lệ Dĩnh thường thường ngẩn người.
Từ ngày đó về sau, nàng không còn gặp sinh viên tên Tô Bình Nam đó nữa.
Trong một tháng này, chỉ cần nàng tan ca về thì sẽ đến Mì Biên Cương ăn cơm.
Lúc ăn cơm, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được ngẩng đầu nhìn cổng, hi vọng sinh viên vẻ mặt trầm ổn đó sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Ngẫu nhiên nàng sẽ lấy tờ giấy kia ra, cẩn thận xem xét tường tận, giống như có thể nhìn ra ma lực gì.
Trên tờ giấy chỉ là sáu chữ rất đơn giản.
"Các ngươi không nhìn thấy ta."
"Tất cả đi về!"
Tô Bình Nam ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Dân trước mặt, thốt ra một câu không chút cảm xúc.
Hai người Đỗ Cửu, Đỗ Thạch nghe giọng điệu lạnh như băng của Tô Bình Nam, ngừng bước chân đang phóng tới Lưu Vĩ Dân.
Thời gian trở lại mười mấy phút trước.
Bữa tiệc này là một buổi tiệc rượu giao lưu của giới kinh doanh trong thành phố Thiên Đô, Tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam và Tập đoàn Thế Giới Mới của Lưu Vĩ Dân đều trong danh sách mời. Bây giờ Lưu Vĩ Dân tóc đã có chút hoa râm, hoàn toàn không có dáng vẻ thông minh tháo vát nửa năm trước.
Tiệc rượu bắt đầu rất thuận lợi, hết lần này tới lần khác, trong nháy mắt khi Lưu Vĩ Dân đi ngang qua Tô Bình Nam, hắn đột nhiên hất rượu trong tay lên người Tô Bình Nam.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đi theo sau lưng Tô Bình Nam chưa kịp phản ứng.
Thân hình khôi ngô to lớn của hai người nhào về phía Lưu Vĩ Dân, trong nháy mắt bị Tô Bình Nam hét lui lại.
Tô Bình Nam cầm lấy khăn mặt Trương Lệ Hoa đưa tới, không nhanh không chậm lau sạch rượu trên người.
Miệng nói: "Lưu lão bản là tiền bối, làm như vậy có phải là có chút bỉ ổi không?"