Nhìn thấy thái độ của Lý Nhiêu, mấy người còn lại của nhà họ Lý hơi kinh ngạc. Bình thường tiểu muội muội nhà mình cực kỳ kiêu ngạo, thế mà lại ân cần hỏi han một người trẻ tuổi.
Lý Lạc Nhiên kéo tay Tô Bình Nam, rất là tự nhiên giới thiệu cho gia gia mình: "Gia gia, đây là bạn trai ta."
Thấy Lý lão đầu nhìn mình, Tô Bình Nam hơi khom người xuống: "Ta là bạn trai của Nhiên Nhiên, ta tên là Tô Bình Nam."
Lý lão đầu cũng nghĩ thoáng, hắn cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này không kiêu ngạo không tự ti, vô cùng có khí tràng, hài lòng nở nụ cười, nói: "Tốt, tốt, ánh mắt Nhiên Nhiên nhà ta tốt lắm.”
Tô Bình Nam đưa quà hắn đem tới cho Lý phụ, mỉm cười đứng ở một bên nhìn Lý Lạc Nhiên hàn huyên với gia gia. Lý phụ cũng không có quan sát kỹ, cũng không biết đây là thuốc bổ đắt tiền Tô Bình Nam đem tới, thuận tay để trên giường chứa quà.
Lý lão đầu hàn huyên vài câu thì mệt nhọc, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mọi người ra khỏi phòng bệnh, Lý Nhiêu hứng thú nói chuyện với Tô Bình Nam: "Tiểu Nam, chúng ta cùng ăn một bữa cơm. Tâm sự?"
Tô Bình Nam nghe được xưng hô thế này, trong lòng khó chịu. Hắn luôn kiệt ngạo, sau khi sống lại càng nói một không hai, chưa từng có người gọi hắn như thế, trong lòng nhất thời hơi không chịu được.
"Tiểu cô đúng không, ngươi cứ gọi ta là Tô Bình Nam đi, xưng hô thế này ta có chút không chịu được."
Lý Nhiêu cũng cảm thấy kỳ, ca ca tẩu tẩu không biết người trẻ tuổi này, chỉ biết là hắn rất có tiền, nàng lại luôn chú ý Tập đoàn Cẩm Tú, nhất là sau sáu tháng cuối năm, thủ bút kinh người của Tập đoàn Cẩm Tú trong ngành nghề vật phẩm chăm sóc sức khỏe khiến cho nàng líu lưỡi không thôi. Bây giờ dưới lầu nhà nàng, trên mặt tường trống không còn vẽ lời quảng cáo Sinh Mệnh 1.
"Tiểu Tô? Không tốt. Bình Nam? Quá thân mật. Dứt khoát gọi ngươi Hồng Bào, được không?"
Ánh mắt xinh đẹp của Lý Nhiêu có chút ý vị thâm trường, gọi biệt hiệu của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam sắc mặt như thường, chỉ là ánh mắt nhìn Lý Nhiêu có chút lạnh: "Xem ra tiểu cô rất quan tâm ta, ngay cả chuyện này cũng biết rõ."
Một cái ánh mắt lăng lệ của Tô Bình Nam khiến cho Lý Nhiêu chinh chiến ở toà án lâu dài cảm thấy có chút áp lực.
Giác quan thứ sáu của Lý Nhiêu rất nhạy cảm, nàng vô cùng mẫn cảm với khí thế của người khác. Lần trước có người mang tới cho nàng cảm giác này là khi còn ở Tinh Điều quốc.
Lúc ấy nàng chỉ là một sinh viên, là gà con chính cống. Giảng viên của nàng được Lục Phiến Môn mời khởi tố một trùm ma túy xuyên quốc gia. Trùm ma túy đó biểu hiện ra khí thế giống y như Tô Bình Nam.
Khác biệt duy nhất chính là người đó vẫn giữ nụ cười trên mặt, mà phần lớn thời gian Tô Bình Nam đều mặt không cảm xúc.
Lý Nhiêu đã không còn là gà con năm đó, đảo tròng mắt, cười nói với Tô Bình Nam: "Không phải quan tâm ngươi, là quan tâm Lạc Nhiên nhà chúng ta."
Lý Nhiêu nói thật, sau khi Dương Hồng trở về, nhẫn nhịn ba ngày, rốt cục vẫn không có nhịn được. Tìm cô em chồng kiến thức rộng rãi nhất trong nhà, hỏi cho kĩ.
Tặng xe Ferrari, còn có Đỗ Công Quán của Đỗ Nguyệt Sanh. Những chuyện rung động khó hiểu này, nếu như không phải xảy ra ở trên người cháu gái mình, chắc chắn Lý Nhiêu sẽ xem như là chuyện cổ tích.
Bây giờ, Lý Nhiêu còn chưa tới ba mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của phụ nữ, sau khi nàng nghe được thì có chút ghen ghét.
Trấn an Dương Hồng có chút kinh hoảng, nàng không nhịn được thông qua một đồng nghiệp quan hệ coi như không tệ ở tỉnh Thiên Nam, nghe ngóng kỹ càng tình huống của Tô Bình Nam, sau khi nghe xong nàng bị khiếp sợ cả buổi không nói gì.
Cái biệt hiệu này cũng là nàng cố ý nói ra, phản ứng của Tô Bình Nam vừa rồi khiến cho Lý Nhiêu ngầm thở dài.
“Ông vua thế giới ngầm Thiên Nam, Thiên Nam Vương Tô Bình Nam."
Hai cái biệt hiệu càng khiến cho người ta sợ hãi này, không có lửa thì sao có khói.
Tô Bình Nam vừa muốn nói chuyện thì cảm nhận được một mùi thơm ngát quen thuộc ập tới. Lý Lạc Nhiên không để ý ánh mắt tất cả thân thích của mình, khẽ khoác tay lên cánh tay của hắn, dựa gương mặt như ngọc vào bờ vai của hắn, khẽ nói: "Mệt mỏi quá."
Nửa năm này, Lý Lạc Nhiên thay đổi cực lớn, nàng đã bình tĩnh ngồi xe Ferrari của mình ra vào trường học.
Nàng rất cảm ơn cái quán cơm nhỏ đó, khiến cho nàng gặp được Tô Bình Nam.
Bây giờ Lý Lạc Nhiên điên cuồng ỷ lại và sùng bái Tô Bình Nam. Là người cực kì thông minh, nàng đâu thể không nhìn ra được sắc mặt Tô Bình Nam có chút không vui, cho nên nàng không để ý đến ánh mắt của người nhà, dựa sát vào nam nhân của mình.
Đại bá của Lý Lạc Nhiên Lý Văn Mẫn hừ một tiếng, liều mạng nháy mắt ra dấu cho tam đệ mình, ý là con gái của ngươi như vậy ngươi còn không lo?
Lý phụ đáp lại bằng một nụ cười khổ, bây giờ con gái mình chín con trâu cũng không kéo lại được. Huống chi trong lòng hắn cực kỳ vừa ý Tô Bình Nam, cho nên hắn chỉ lắc đầu.