Tiệc tối do Lý Nhiêu chọn, là một tiệm cơm cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Thâm Đàm.
Lý phụ có tổng cộng bốn người huynh đệ tỷ muội, lão đại Lý Văn Mẫn, lão nhị Lý Văn Kiệt, lão tam Lý Văn Minh, cũng chính là cha của Lý Lạc Nhiên.
Đại bá Lý Văn Mẫn việc nhân đức không nhường ai, ngồi vị trí chủ, hắn đi làm trong một xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, cũng coi như là một người lãnh đạo không lớn không nhỏ, khí thế rất đủ.
Thật ra thì bữa cơm này là Lý Nhiêu chi, cho nên quy cách tương đối cao, nguyên nhân chủ yếu chính là chiêu đãi Tô Bình Nam.
Từ nhỏ Lý Nhiêu đã rất tự lập, ngoại trừ tam ca mình, đối với hai người bợ đỡ hẹp hòi là đại ca và nhị ca thì nàng không thèm quan tâm.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, uống vài chén rượu, đại bá mở miệng trước: "Tiểu Tô đúng không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi lại là bạn tốt của Nhiên Nhiên. Không ngại đại bá hỏi tình huống gia đình ngươi một chút chứ."
Tô Bình Nam cười nói: "Không ngại."
"Nhà như thế nào? Phụ mẫu vẫn khỏe chứ, là làm nghề gì?"
Đại bá nhà họ Lý nói chuyện rất có trình độ, cũng không phải là trực tiếp hỏi phụ mẫu Tô Bình Nam làm gì mà tiến hành theo chất lượng, xem ra rất hiểu phong cách văn phòng chính trị.
Tô Bình Nam nói: "Cha mẹ ta là nông dân, có vài mẫu đất ở nông thôn. Trong nhà có bốn người huynh muội, ta là lão nhị, còn có một ca ca, hai muội muội."
Cái này vừa nói ra, ngoại trừ Lý phụ phụ và Lý Nhiêu, ánh mắt mấy người còn lại nhìn Tô Bình Nam lập tức trở nên hơi khác.
Lý Lạc Nhiên luồn tay qua bàn nắm chặt tay Tô Bình Nam, Tô Bình Nam cười cười với nàng, khiến cho nàng yên tâm không ít.
"A, ngươi là bạn học của Nhiên Nhiên chứ, các ngươi quen nhau qua trường học sao? Bây giờ như vậy sẽ không ảnh hưởng các ngươi học tập chứ?"
Nghe Tô Bình Nam nói mình là người nông thôn, giọng điệu đại bá nhà họ Lý đã có chút sắc bén.
Lý Nhiêu nhịn đến bụng có chút đau, nghĩ thầm nếu như đại ca biết mình đang tra hỏi một ông vua thế giới ngầm của một tỉnh lớn có dân cư gần hơn trăm triệu thì có bị hù đến tiểu ra quần hay là không.
Tô Bình Nam vẫn cười cười: "Ta không phải sinh viên, học đến sơ trung thì không học nữa, ta và Lạc Nhiên quen nhau ở một quán cơm nhỏ!”
Đại bá và nhị bá nhà họ Lý đều không nói, chỉ là chân mày nhíu chặt, nhìn Lý phụ và Lý Lạc Nhiên như đang nhìn hai kẻ ngốc.
"Một tiệm cơm lớn như thế này mà đường lại quá khó đi."
Một giọng nói vang lên, mẹ Lý Lạc Nhiên Dương Hồng với mấy chị em dâu hấp tấp đi đến.
Nàng liếc mắt một cái là thấy được con rể tương lai của mình, đầu tiên là sững sờ, sau đó nở một nụ cười: "Bình Nam, ngươi cũng tới, trên đường vất vả rồi."
Mặc dù trong lòng Dương Hồng khó chịu, nhưng Tô Bình Nam tặng đồ xa xỉ cho con gái mình cũng khiến cho nàng biết được nhà mình với người này không cùng một đẳng cấp, ai không muốn con gái mình sống tốt, cho nên vẫn cười ha hả lên tiếng chào Tô Bình Nam.
Nhìn thấy thái độ của Dương Hồng đối với Tô Bình Nam, đại bá nhà họ Lý cảm thấy mình tìm được nguyên nhân. Đoán chừng đứa nhỏ này có quan hệ với nhà Dương Hồng không tệ, cho nên mới cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (*), phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp.
(*) Là thơ của Tô Lân dâng cho Phạm Trọng Yêm, nguyên gốc hai câu: "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân". Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua hai câu thơ này nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ thì thuận theo ý của Tô Lân, cất nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: "Cận thủy lâu đài" để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
Đợi đến khi mấy người Dương Hồng ngồi xuống, đại bá nhà họ Lý nhìn Tô Bình Nam nói: "Người trẻ tuổi nên cố gắng, bây giờ yêu đương cái gì, các ngươi không cảm thấy sớm hay sao? Lạc Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều, tình huống gia đình nhà ngươi không khá, tương lai phải cố gắng."
Lý Nhiêu thực sự nghe không nổi nữa, lạnh nhạt xen vào một câu: "Đại ca, không hiểu thì đừng nói mò."
Đại bá nhà họ Lý nhìn Lý Nhiêu một chút, lại nhìn Tô Bình Nam một chút, hắn thực sự không nghĩ ra Lý Nhiêu vẫn luôn kiêu ngạo, tại sao lại nói giúp cho người trẻ tuổi này.
Tô Bình Nam cười nói: "Được."
Nhị bá nhà họ Lý cũng tham gia náo nhiệt: "Tiệm này đồ ăn không tệ, Tiểu Nhiên nói bạn ngươi ăn nhiều một chút, bình thường người trẻ tuổi các ngươi ít được ăn, phải bồi bổ."
Dương Hồng có chút trợn tròn mắt, nàng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, xem ra con rể kim long của mình bị khinh bỉ? Trừng mắt nhìn Lý phụ không lên tiếng, định tự thân ra trận.
Lý Nhiêu nhìn Tô Bình Nam vẫn mỉm cười, trong lòng cực kì thưởng thức. Đại ca nhị ca nhà mình, trong mắt Tô Bình Nam thì có lẽ ngay cả sâu kiến cũng không bằng, nhưng bởi vì nể mặt Lạc Nhiên cho nên vẫn mỉm cười, đúng là có phong độ đại gia.
Nàng biết Tô Bình Nam lợi hại, sợ hai huynh trưởng không có mắt nhà mình đắc tội Tô Bình Nam, lập tức cầm ly rượu nói: "Tô tổng khí độ tốt, rượu, hi vọng đừng chê. Lý Nhiêu mời một ly rượu, xem như xin lỗi."