"Còn gì nữa không?"
Lão đại nhà họ Lý xoa đầu gối đau đớn hỏi.
"Nói về hắc, Tô Bình Nam một biệt hiệu, hẳn là ngươi nghe thì sẽ biết sự lợi hại của hắn."
"Biệt hiệu gì?"
"Trong Thiên Nam với nhân khẩu hơn trăm triệu, xã hội đen đều gọi hắn là…"
Lý Nhiêu ngừng một hồi, nàng đột nhiên phát hiện Tô Bình Nam có nhiều biệt hiệu quá, nàng phải suy nghĩ xem cái nào đáng sợ nhất.
"Nói đi!"
Lý lão đại có chút gấp.
"Ông vua thế giới ngầm."
"Tút tút."
Điện thoại bị dập máy.
Ngay lúc đại bá nhà họ Lý bị hù gần chết, Tô Bình Nam nhìn Lý Lạc Nhiên ánh mắt vũ mị như là yêu tinh trước mặt, hôn sâu.
Ngày thứ hai, Tô Bình Nam chuyện nhập học nên lại đến Thịnh Kinh.
Dương Hồng nhìn con gái của mình mặt mày tỏa sáng mặt, trong lòng không ngừng thở dài. Nàng vẫn còn có chút không giữ được bình tĩnh, một tay túm lấy con gái vào phòng bệnh.
"Cho hắn rồi?"
Dương Hồng nói thẳng.
"Ừm."
Mặc dù Lý Lạc Nhiên xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn vẻ mặt kiên nghị ~ khẽ gật đầu.
Dương Hồng ảm đạm, chỉ nói một câu: "Ngươi chọn, mẹ không ngăn được. Hi vọng ngươi may mắn, không có chọn sai."
Lý Lạc Nhiên rất tự tin: "Ta tin tưởng ánh mắt của mình."
Bệnh tình của ông cụ Lý chuyển biến xấu rất nhanh, bác sĩ nói chỉ sợ không kéo dài quá năm nay.
Người trong phòng bệnh đều rất trầm mặc, ngược lại là ông cụ Lý lại nhìn rất thoáng, cười ha ha nói: "Nhân sinh chỉ có trăm năm, vui vẻ là được rồi, đời này lão đầu tử cũng sống đủ rồi, không có gì tiếc nuối, về nhà đi, về nhà đi."
Lão đầu tử không chịu ở lại bệnh viện, nói là muốn chết trong nhà.
Khi xuất viện, một chiếc xe của Lý Nhiêu không chở hết được, mọi người ở đây thu xếp tìm xe, Lý Lạc Nhiên thè lưỡi, nói: "Bình Nam để lại số điện thoại cho ta, nói ta có chuyện thì đừng khách khí, ta gọi xe."
Sau khi Lý Lạc Nhiên gọi điện thoại xong, mười mấy phút, mấy chiếc xe việt dã lập tức chạy tới bệnh viện.
Lý Nhiêu nhìn nhân viên Tập đoàn Cẩm Tú bận bịu tứ phía, nhìn những người đó giữ thái độ cung kính với Lý Lạc Nhiên, trong lòng lại cảm khái không thôi, hạ quyết tâm sống chết gì cũng phải tìm được Tô Bình Nam thứ hai.
Lão đại lão nhị nhà họ Lý bị chuyện ngày hôm qua đả kích không nhẹ. Đều có chút tinh thần uể oải, cả ngày đều cười xuất hiện trước mặt Lý Lạc Nhiên, ý đồ bù đắp sai lầm hôm qua.
Hai người đều không ngốc, chỉ là có chút tham thôi. Rõ ràng có thể cảm nhận được Tô Bình Nam nghiêm túc với Lý Lạc Nhiên.
Hôm nay lại nhìn những hán tử hung hãn này có thái độ như vậy với Lý Lạc Nhiên, bọn họ đều cảm thấy hôm qua đúng là mình bị mỡ heo làm cho ngu ngốc.
Cháu gái của mình trổ mã, quốc sắc thiên hương, mắt thấy sắp dựa vào được đại thụ che trời, rõ ràng là một con đường lớn thông thiên như vậy mà lại bị chính mình bịt kín, trong lòng hai người cực kỳ phiền muộn.
Lộ Lộ nhìn Đồng Lệ Dĩnh đang vùi đầu ăn mì, trong lòng do dự. Nàng đang do dự mình có nên nói cho Đồng Lệ Dĩnh biết gần đây mình gặp sinh viên thần bí đó hay không, nàng đã ăn mì với Đồng Lệ Dĩnh mấy ngày liên tục, giờ nàng ngửi thấy mùi là muốn nôn ra.
"Không phải là ngươi thương tên đó rồi chứ, mỗi ngày đều tới đây chờ hắn?"
Vì cái dạ dày của mình, Lộ Lộ quyết định nói cho Đồng Lệ Dĩnh, nhưng mà nhìn phản ứng và phái đoàn của Tô Bình Nam ngày đó, nàng lại cảm thấy lỡ như Nha Nha tương tư đơn phương thì sao, chẳng phải là hại bạn sao. Cho nên quyết định hỏi Đồng Lệ Dĩnh trước một chút.
"Ngươi nói mò gì đó? Ta cảm thấy hắn như vậy rất thần kỳ, nếu như nhờ hắn tìm mẹ ruột giúp ta, vậy có thể sẽ tìm được hay không?"
Lộ Lộ trầm mặc, thân thế Đồng Lệ Dĩnh rất đáng thương, tìm được mẹ ruột của mình là nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng.
"Ta từng gặp hắn, từ sau lúc đó."
Lộ Lộ vẫn quyết định kể chuyện ngày đó ra.
"Thật? Ở đâu?"
Đồng Lệ Dĩnh kinh hỉ.
"Trên chuyến bay bay từ Thiên Đô đến Thịnh Kinh."
Lộ Lộ miêu tả kỹ cảnh tượng ngày đó, cũng bày tỏ nghi vấn trong lòng.
"Ta cảm thấy hắn không phải là sinh viên, ngày đó hắn dẫn theo hai tùy tùng, khí thế rất dữ."
Đồng Lệ Dĩnh lắc đầu, bây giờ nàng đã có chút trúng độc, cảm thấy người đó cho dù làm gì cũng dựa vào ma thuật.
"Ngươi nói có phải ngày đó hắn lừa gạt chúng ta hay không?"
"Sẽ không, sau đó ta đi hỏi thăm ông chủ quán bar."
Đồng Lệ Dĩnh cũng không biết ngày đó đúng lúc là Lục Hạo nhàm chán, một mình uống rượu tiêu khiển ở quán bar. Nhìn thấy hai cô gái bị lừa thật, cũng vui vẻ phối hợp Tô Bình Nam, dứt khoát giúp Tô Bình Nam diễn một lần.
"Ta quyết định, ta muốn đổi công tác, ta muốn bay tuyến đến Thiên Đô."
Đồng Lệ Dĩnh nghiêm túc nói.
"Ngươi điên rồi, ngươi biết ngươi sẽ thiếu đi bao nhiêu tiền không?"
Lộ Lộ cao giọng nói, vẻ mặt chấn kinh.
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Đồng Lệ Dĩnh, Lộ Lộ trong cái khó ló cái khôn, nói: "Được, như vậy đi, dù sao ta đang bay chuyến Thiên Đô. Nếu như ta lại gặp hắn, vậy ta sẽ nói giúp cho ngươi. Đến lúc đó ngươi mới đổi ca được không?"
Một câu thành lời tiên tri.